Minh Tâm lên đường, hắn muốn thực hiện lời hẹn với Tiêu Lâm Uyên, dù thậm chí không biết Tiêu Lâm Uyên là ai. Lúc đi cũng chẳng hỏi tên họ người ta. Có lẽ là quên, hoặc cũng có thể hắn cho rằng điều đó chẳng quan trọng. Bởi trong mắt hắn, Tiêu Lâm Uyên chỉ là người cùng mình lập ước, tên họ nào có nghĩa lý gì?

Lời hẹn này xuất phát từ tín ngưỡng Minh Tâm đeo đuổi từ nhỏ, cũng là sự xung đột giữa hiện thực và sự tồn tại của thần linh. Hắn muốn tìm câu trả lời, không hẹn ngày về, vô hạn định, đến khi nào thấu tỏ mới thôi.

- Bệ hạ, sao ngài lại quyết định lời hẹn với hắn? - Tương Mặc đứng ngoài cửa vừa nghe hết câu chuyện, không hiểu nổi vì sao bậc đế vương phải bận tâm đến tên tín đồ vô danh. Huống chi, người ban hành Diệt Thần lệnh đã đứng về phe đối lập, cần gì phải phí uy tín vào việc nhỏ nhặt này?

Tiêu Lâm Uyên vẫn đứng nguyên chỗ cũ, mắt dõi theo bóng lưng khuất dần trong rừng trúc, giọng thản nhiên: - Chỉ là lời hẹn bằng miệng, có hề gì? Nếu hắn bỏ cuộc nửa chừng, ấy là hắn thất hứa. Còn nếu hắn đi hết con đường này...

Gió xào xạc trong rừng trúc vờn tóc người, Tiêu Lâm Uyên nở nụ cười nhạt: - Thì vẫn là ta thắng.

Tương Mặc do dự: - Vi thần thấy hắn ngoan cố lắm, khó lòng từ bỏ tín ngưỡng.

Tiêu Lâm Uyên không tranh luận, như thể lời hẹn chỉ là trò tiêu khiển nhất thời. Nhưng khi đưa ra lời ước định ấy, trong lòng hắn nghĩ gì? Chỉ có trời biết.

- Minh Tâm... Minh Tâm... Nếu thật sự soi tỏ được lòng mình, ắt không uổng kiếp người. - Tiêu Lâm Uyên quay sang Tương Mặc, giọng chợt trầm xuống - Tương Mặc à, đời này có quá nhiều kẻ sống hồ đồ, như ta. Ta vẫn chưa biết mình sinh ra vì lẽ gì.

Tương Mặc cau mày chắp tay: - Bệ hạ đang độ thanh xuân chính thịnh, sao lại nghĩ quẩn?

Hai người rời khỏi túp lều, bỏ lại sau lưng khu rừng trúc nhỏ. Về sau, khi sử sách chép lại, ít ai ngờ nơi đây từng chứng kiến lời ước định kỳ lạ giữa tín đồ và đế vương.

Cảnh tượng chuyển sang Minh Tâm cõng ba lô bước trên đường cái quan. Giữa dòng người tấp nập, hắn chẳng khác gì kẻ qua đường. Dáng người cân đối khoảng bảy thước (1m7), ba lô đựng vài bộ quần áo, đôi giày cỏ, chiếc bát gỗ và mấy lạng bạc lẻ - đó là toàn bộ gia tài của hắn.

Liền mang theo những vật này, muốn đi khắp nước lớn Thần hai mươi tám châu?!

Người xem bên ngoài màn hình cũng không coi trọng hắn, nghĩ rằng hắn sẽ bỏ cuộc nửa chừng hoặc ch*t đói giữa đường. Nói chung, hắn không giống người có thể kiên trì đi hết hành trình.

Nhưng từ những gì Cổ Cổ miêu tả trước đó, có vẻ hắn đã thành công, điều này càng khiến mọi người cảm thấy kỳ lạ và tò mò, xen lẫn chút bực bội.

Họ nhìn Minh Tâm trong video bước đi không ngừng, cho đến khi màn hình hiện lên dòng chữ nhỏ - ‘Thường Châu’. Điều này cho thấy hắn đã rời kinh đô, đến một vùng đất hoàn toàn mới.

Lúc này, người xem thấy trong video hắn đứng ở đầu cầu ngắm cảnh vật phía xa. Khi hình ảnh thu gần lại, họ nhận ra hắn đang quan sát một nhóm người đang kéo lưới bắt cá ven bờ. Họ hợp lực kéo mẻ lưới lớn, tiếng hò hét vang trời, chẳng mấy chốc đã thu được cả mẻ cá đầy ắp.

Thấy mọi người đã xong việc, Minh Tâm từ chỗ đứng im bắt đầu tiến lại gần. Hắn đến bên một người đàn ông trần nửa thân trên đang đứng một bên, chắp tay thi lễ rồi hỏi: "Vị thiện sĩ này, tiểu hầu có thể thỉnh giáo ngài một vấn đề không? Ngài cảm thấy thần có tồn tại không?"

"Cái gì cơ?"

Người đàn ông dùng vạt áo đang buông thõng bên hông lau mồ hôi, nghe câu hỏi bất ngờ của Minh Tâm liền ngẩn người, không kịp hiểu ra.

Thấy hắn chưa rõ, Minh Tâm lặp lại câu hỏi. Lần này người đàn ông nghe rõ rồi bật cười ha hả, vừa mặc áo vừa nói: "Tiểu huynh đệ, ta chẳng quan t/âm th/ần tiên có hay không. Ta chỉ biết hôm nay bắt được cá là có tiền!"

Ông ta có vẻ rất vui, mặc xong áo liền đảo mắt nhìn đống cá chất cao như núi nhỏ, "Ài, đem b/án hết đống cá này thì nhà ta lại có tiền chi tiêu rồi, hắc hắc."

Nói rồi, người đàn ông đi vòng qua Minh Tâm, lại nhập vào nhóm tiếp tục làm việc.

Minh Tâm không làm phiền nữa, gương mặt lộ vẻ bình thản. Đây là người đầu tiên hắn hỏi - câu trả lời vừa như có lại vừa như không. Tiếp theo, hắn tìm hỏi người thứ hai.

Lần này, đối tượng là một người phụ nữ đang giặt quần áo ven sông trong thành. Minh Tâm đến bên cạnh bà ta, lên tiếng: "Vị thiện sĩ này, tiểu hầu có thể thỉnh giáo ngài một vấn đề không? Ngài cảm thấy thần có tồn tại không?"

Người phụ nữ gi/ật mình, tay ngừng giặt đồ, vỗ ng/ực định thần rồi cảnh giác nhìn hắn: "Không biết, anh đi hỏi người khác đi."

Nói xong, bà ta bưng chậu quần áo sang ngồi cạnh nhóm người đang giặt gần đó. Khi Minh Tâm đi xa vài bước, phía sau vẳng lại tiếng bàn tán nhỏ:

"... Kẻ kỳ quặc."

"Chắc đầu óc không bình thường rồi."

Minh Tâm không quay lại nhìn, chỉ ngửa mặt lên trời thở dài, nét mặt hiện rõ sự bất lực. Đúng vậy, việc bỗng dưng hỏi người lạ vấn đề này khiến hắn dễ bị coi là kẻ đi/ên hoặc ngốc nghếch. Nhưng hắn không vì thế mà từ bỏ ý định thỉnh giáo mọi người.

Trong quá trình này, từ lúc đầu còn ngượng ngùng, khẩn trương, càng về sau Minh Tâm càng trở nên tự nhiên. Hễ gặp người là hỏi ngay vấn đề ấy, sự thay đổi của chàng rõ rệt đến mắt thường cũng thấy.

Trời tối, chàng ngồi trong ngôi đền thờ hoang tàn, nhóm lửa sưởi ấm. Bên cạnh có vài người ăn mày đang ngồi nghỉ. Lần này chàng hỏi người gần nhất: "Vị thiện nhân này, tiểu hầu có thể thỉnh giáo một vấn đề không? Ngài nghĩ thần có tồn tại chăng?"

Giọng chàng bình thản, tự nhiên.

Người ăn mày xoa cánh tay, đầu tiên gi/ật mình, sau cười nhạo: "Thần? Ngươi thấy chỗ này có dấu vết thần linh nào không?"

Ánh mắt hắn liếc nhìn pho tượng phủ đầy mạng nhện trong đền, đầy vẻ châm chọc: "Lão tử sống nửa đời người, chưa bao giờ tin mấy thứ đồ chơi này. Giá thật có thần, bọn ta chiếm đền của hắn, hắn đã không nhảy ra đuổi bọn ta đi rồi?"

"Bản thân còn không lo nổi, làm thần cái gì?"

Người ăn mày kh/inh bỉ thu ánh nhìn, như thể nhìn đám đ/á vụn kia còn có giá trị hơn.

Minh Tâm sửng sốt, vừa ngạc nhiên trước thái độ của hắn, vừa nảy sinh hoài nghi: "Sao thần lại phải đuổi chúng ta đi?"

Người kia liếc chàng từ đầu đến chân, phì cười: "Xem ra ngươi khác bọn ta. Đúng là đồ ngốc!"

Nói rồi hắn đứng dậy, chuyển chỗ ngồi xa Minh Tâm, không thèm đoái hoài.

Minh Tâm không hiểu vì sao cuộc trò chuyện đang tốt đẹp lại kết thúc đột ngột. Thấy đối phương không muốn gần mình, chàng cũng không cưỡng cầu, chỉ trong lòng vẫn canh cánh câu hỏi ấy. Nỗi băn khoăn hiện rõ trên mặt, khiến chàng trằn trọc mãi bên vách đền lạnh.

Người ngủ cạnh đó bị động tĩnh làm phiền, quát tháo: "Đúng là no căng rỗi việc! Không ngủ thì cút ra ngoài!"

"Đồ đần..."

Minh Tâm vội quay lại xin lỗi: "Thành thật xin lỗi, tiểu hầu đã làm phiền."

Chàng đứng dậy chuyển đến ngồi cạnh đống lửa khác, thêm củi vào lửa. Quang cảnh bên ngoài đền qua góc quay cho thấy đang là mùa thu.

Đêm ấy, ngoài Minh Tâm còn có lão ăn mày già ngồi sưởi lửa. Lão chứng kiến cảnh chàng bị m/ắng, bật cười khàn khàn. Dưới mái tóc rối bù, nụ cười đầy bí ẩn khiến Minh Tâm ngượng ngùng gãi mặt.

"Này trẻ tuổi, biết tại sao họ m/ắng ngươi không?"

Minh Tâm thành thật đáp: "Bởi tiểu hầu quấy rầy giấc ngủ của họ."

Lão già lại cười: "Đúng là đồ ngốc!"

Chàng ngơ ngác nhìn lão.

"Chẳng lẽ không phải?"

"Họ m/ắng vì ngươi quá ngây ngô!" Lão ăn mày nói giọng địa phương nhưng vẫn rõ ràng. "Những kẻ ngủ trong đền hoang này, ai còn tin vào thần thánh? Bận tâm làm gì chuyện trên trời? Lo sao no bụng ngày mai còn hơn!"

“Ngươi hỏi bọn họ vấn đề ấy, chẳng phải tự rước ch/ửi m/ắng vào thân sao? Đêm không ngủ đủ, ngày mai lỡ không ki/ếm được đồ ăn, chẳng phải còn phải nhờ giấc ngủ chống chọi cả ngày? Có khi phải chống đỡ mấy ngày liền, ai còn tâm trí để ý đến ngươi? Nói với ngươi một câu cũng là phí sức, chẳng đáng.”

Minh Tâm giờ mới hiểu tại sao mình bị m/ắng.

Hóa ra việc làm phiền giấc ngủ của người khác chưa phải lý do chính. Nguyên nhân sâu xa là hắn đã ng/u ngốc ồn ào khiến họ mất ngủ, ảnh hưởng đến kế hoạch sinh tồn của họ.

Những kẻ tính toán từng phút từng giây cho sự sống còn, làm sao có tâm trí để lý giải một kẻ hỏi chuyện thần linh có tồn tại hay không?

Trong mắt họ, Minh Tâm chẳng khác gì thằng ngốc.

Hiểu ra lẽ, hắn ngẩng đầu nhìn lão ăn mày cũng đang thức: “Thế sao ngài không thấy tiểu hầu phiền phức?”

Bởi trong đám ngồi đây, chỉ có lão ăn mày là nói chuyện với hắn nhiều nhất, thái độ cũng điềm tĩnh nhất.

Lão ăn mày vẫn lim dim mắt, như đang ngủ gà ngủ gật: “Cũng phiền đấy. Nhưng già rồi, ít ngủ được, thức thì tùy tiện trò chuyện với ngươi chút vậy.”

Minh Tâm ngượng ngùng lau trán dù chẳng có mồ hôi, rồi thành tâm hỏi: “Vậy ngài có thể nói cho tiểu hầu biết, sao người kia bảo thần sẽ đuổi chúng ta đi không?”

Gương mặt hắn bình thản, giọng ôn hòa: “Thần linh từ bi, thương yêu thế nhân, sao nỡ đuổi chúng ta?”

Lão ăn mày bật cười, mở đôi mắt nửa khép nhìn Minh Tâm – kẻ mặt mày ngây thơ, khí chất nhu hòa: “Dưới chân thần linh không thể dính bẩn.”

“Chúng ta chính là thứ bẩn thỉu.”

“Bọn ăn mày chúng ta tới đâu cũng bị xua đuổi.” Ánh mắt lão nhìn qua mái tóc rối bù về phía tượng thần, không chua chát như gã ăn mày trẻ mà bình thản: “Thần cũng chẳng khác. Dù ngài không nói, nhưng nếu sống lại, đêm nay chúng ta đừng hòng ngủ lại nơi này.”

“Ngoài kia rất lạnh...” Lão lặp lại câu nói. Minh Tâm liếc nhìn bốn phía đền thờ, thừa nhận lão nói đúng – ít ra trong đền còn có tường che gió, thêm đống lửa, không đến nỗi ch*t cóng.

Nhưng hắn không đồng tình với việc thần đuổi họ đi: “Thần linh sẽ không làm thế.”

Lão ăn mày không tranh cãi, có lẽ chẳng thiết hao sức vì chuyện vô ích.

“Này thiện nhân, ngài nghĩ thần linh có tồn tại không?”

Lão nhìn đống lửa lách tách, vẻ mặt vô h/ồn: “Có thì tốt. Nhưng đó là thứ ch*t cứng, chẳng tồn tại thật.”

Minh Tâm gi/ật mình – đây là người đầu tiên trả lời rõ ràng như vậy.

“Sao ngài lại nói thế?”

Lão ăn mày lắc cánh tay c/ụt, ống tay áo trống hoác: “Thấy tay già này không?”

“Hồi nhỏ, dân làng sùng bái thần. Hàng năm họ dâng đồ ăn, cầu ngài phù hộ đủ thứ – phát tài, khỏi bệ/nh, cầu mưa... Nhưng đến giờ vẫn nghèo rớt, ốm đ/au vẫn hoàn ốm. Một năm nọ hạn hán, cầu mãi thần mới cho mưa. Nhưng già luôn nghĩ: phải chăng trời vốn định mưa hôm ấy, chẳng liên quan gì đến thần?”

Lão ăn mày này cũng không nói rõ được.

Hắn muốn nói nhưng không thành lời, tiếp tục kể: "Có một ngày, ta đói quá không chịu nổi, liền lén lấy đồ ăn đặt trước mặt hắn. Bị người phát hiện, cánh tay này của ta liền bị ch/ặt mất." Bị người ta cầm d/ao ch/ém đ/ứt ngay lập tức.

Lão ăn mày thở dài một hơi thật sâu, "Lúc ấy suýt nữa ta không chịu nổi."

Trong mắt hắn ánh lên nỗi nhớ da diết, như thể những ký ức đ/au đớn năm nào lại hiện về.

Hắn cúi nhìn ống tay áo trống không, "Từ đó về sau, ta chỉ còn một tay, lớn lên chẳng làm được việc gì ra h/ồn, càng ngày càng nghèo."

Cuối cùng sa cơ lỡ vận, phải sống lay lắt trong ngôi miếu thần hoang tàn này.

Minh Tâm thông cảm với hoàn cảnh của lão ăn mày, nhưng vẫn lên tiếng: "Người ch/ặt tay ngươi là con người, không phải thần. Ngươi nên trách kẻ đã làm hại mình, chứ đâu phải tại vị thần mà các người thờ phụng?"

Lỗi do con người gây ra, sao lại đổ tại thần linh?

Nhưng câu nói tiếp theo của lão ăn mày khiến Minh Tâm cứng họng, không thể thốt nên lời.

Hắn không phản bác, không oán h/ận, không trách móc.

Chỉ thở dài: "Ta đâu không biết, đó chỉ là hòn đ/á vô tri, vật vô tri vô giác. Trách nó có ích gì?"

Bao năm qua, lão ăn mày đã chấp nhận số phận một tay của mình.

"Thỉnh thoảng ta vẫn nghĩ, giá như nó không tồn tại thì tốt biết mấy. Hoặc nếu nó thực sự linh thiêng thì hay biết bao."

Đáng lẽ phải như vậy. Người đời tôn thờ một vật vô tri, còn hắn phải trả giá bằng một cánh tay chỉ vì lấy đồ cúng.

Nếu thần linh thực sự hiển linh, sao nỡ để hắn chịu cảnh t/àn t/ật? Nếu chỉ là hòn đ/á vô tri, sao không để nó biến mất khỏi đời này?

Nhưng cả hai giả định đều không thành hiện thực.

Mất đi một cánh tay vẫn là sự thực phũ phàng.

Thần không có tội. Nhưng nếu không có thần, sẽ chẳng có kẻ mượn danh nghĩa thần linh để ch/ặt tay lão ăn mày.

Phải chăng, tốt nhất là thần linh nên biến mất vĩnh viễn?

Câu hỏi nhân quả ấy hiện lên trong đầu Minh Tâm.

Đêm nay, hắn nhận được câu trả lời từ một kẻ khốn cùng. Nhưng bình minh lên, chàng vẫn tiếp bước - hai mươi tám châu thành vẫn còn đó, và chàng chưa muốn mang câu trả lời này về gặp Tiêu Lâm Uyên.

————————

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ Bá Vương phiếu và quán khái dịch dinh dưỡng trong khoảng thời gian từ 22:46 ngày 12/05/2024 đến 05:23 ngày 13/05/2024.

Cảm ơn các bạn đã gửi địa lôi: Tìm ki/ếm 1 cái;

Cảm ơn các bạn ủng hộ quán dinh dưỡng khái dịch: Không kỳ tinh 28 bình;22844545 20 bình; Ngô đấy ly 6 bình; Xanh thẳm, 58533889, tinh, trụ tốt ngân, uyển như khanh dương, thiếu ta một cái lục lấy thành, vũ trụ mênh mông, dưa hấu băng 1 bình;

Trân trọng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, tôi sẽ tiếp tục cố gắng!

Danh sách chương

5 chương
21/10/2025 11:52
0
21/10/2025 11:53
0
22/11/2025 09:25
0
22/11/2025 09:21
0
22/11/2025 09:13
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Đăng nhập
Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận
Báo chương xấu