Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
03/12/2025 17:52
【Nghiêm cẩn mà nói, vào năm Thành Hóa thời Minh triều đã có nam nhân bó chân, còn gọi bọn này là "tang xông". Đám nam tử bó chân này đóng giả phụ nhân để dụ dỗ, gian d/âm nữ tử, con số lên tới 183 người. Chúng làm á/c suốt hơn mười năm, thậm chí còn thu nhận bảy đồ đệ để truyền lại nghề này.
Thực tế, việc giả trang phụ nhân đi "hái hoa" không chỉ có một mình hắn làm. Tại Đại Đồng phủ, huyện Sơn Âm có tên Cốc Mới d/âm ô suốt 18 năm mà chưa từng bị phát hiện.
Đến thời Thanh triều, việc xỏ giày cho bàn chân nhỏ được quy định rõ ràng, chủ yếu có mấy loại sau:
Một là luyến đồng, từ nhỏ đã bó chân, xỏ giày đặt làm riêng, để dáng đi uyển chuyển, thỏa mãn thú vui của chủ nhân.
Hai là giới hí khúc vì chiều lòng thị hiếu, các đào kép bắt đầu "nội cuốn" bó chân, coi đó là mốt thời thượng.
Vào đời Càn Long, Ngụy Trường Sinh độn hương chương mộc vào lòng bàn chân, tạo thành đôi giày cao gót không gót. Kỹ thuật này về sau gọi là "khiêu công".
Nhưng càng nhiều người làm trong giới hí khúc bắt đầu bó chân thật sự, đạt tới "tam tấc kim liên", để dễ dàng diễn các vở phấn hí (hiện trường tam cấp).
Ba là sợ con trai ch*t yểu nên quấn chân, cho mặc đồ nữ nhi.】
Tần
Tần Thủy Hoàng chán gh/ét nhìn màn trời. Hậu nhân thuật lại thật sự là dơ bẩn, khó ngửi.
Còn hoang d/âm hơn cả Tề Tuyên Vương. Ít nhất Tề Tuyên Vương còn thẳng thắn thừa nhận: "Quả nhân có tật, quả nhân háo sắc."
Còn đám người sau này thì thích làm ra vẻ, rõ ràng là một lũ ngụy quân tử không biết x/ấu hổ.
Hắn lạnh giọng ra lệnh: "Loại chuyện hoang d/âm này, hễ phát hiện thì nghiêm trị, không tha!"
Mặc kệ hậu thế ra sao, nhưng Đại Tần của hắn không thể có những chuyện trái luân thường đạo như vậy.
Tần Thủy Hoàng hắn gh/ét nhất là những hành vi làm ô uế phong hóa!
Dân gian, Minh
Nghe nói "hái hoa tặc" không chỉ có một người, dân chúng huyện Sơn Âm thời Minh vô cùng gi/ận dữ, gân cổ rống to: "Ai biết Cốc Mới?"
Một nam tử g/ầy yếu lập tức hô lớn: "Ta biết hắn! Hắn ở ngay sau nhà ta, mới từ nơi khác trở về."
Dân chúng: "Đi! Bắt tên d/âm tặc đó đi!"
Chu Kiến Thâm, vị hoàng đế dùng niên hiệu Thành Hóa, mặt mày tái mét. Hai tên tặc tử này làm bại hoại phong tục, làm ô nhục triều đình, khiến hắn mất hết mặt mũi. Hắn nghiêm mặt hạ lệnh cho Uông Trực: "Bảo Tây Hán bắt lũ d/âm tặc đó về, xử tội thiên đ/ao vạn quả!"
"Tuân lệnh!"
Ngô Hiểu Tư ch/ửi đổng: 【Không biết bọn kia nghĩ cái gì, sợ con nít ch*t yểu mà cho mặc đồ nữ nhi, còn bó chân! Không tàn phế cũng là do thằng nhỏ đó may mắn.
Bao nhiêu người bại liệt vì bó chân! Dù không bại liệt thì cũng chẳng đi lại bình thường được, thành ra một thân tàn phế thì đáng giá sao?】
Lưu Triệt & Lý Thế Dân: Đúng đấy, đám hậu nhân nghĩ cái gì vậy?
Không sợ g/ãy chân rồi tàn phế suốt đời à?
【Cái tục nam nhân bó chân này quen thuộc không?
Cũng giống như việc nữ nhân bó chân được đám hoang d/âm yêu thích vậy, đám nam nữ hạ tiện bắt đầu bó chân, rồi lan ra thành trào lưu bó chân.
Vào cuối đời Thanh, khi người ta hô hào giải phóng cho nữ giới, thì đám nam nhân lại bắt chước giới hí kịch, quấn vải trước khi đi tất, phải quấn sao cho chân thon, nhỏ, mỏng mới đạt yêu cầu.
Giày cũng phải kén chọn, muốn chân đẹp thì phải đi giày "song khuôn mặt" ở kinh thành. Loại giày này mũi rất ngắn, chỉ vừa tới ngón chân thứ hai, thậm chí còn ngắn hơn.
Tức là đáng lẽ phải đi giày cỡ 40, chúng lại đi cỡ 38, để có được bàn chân thon thả.
Nhưng khi tục bó chân lan rộng trong giới nam nhân thì Đại Thanh cũng bị ngoại bang xâm lược, và tục lệ này mới chấm dứt.】
Minh
Chu Nguyên Chương mặt mày xanh mét. Dù tục bó chân không phải do ông gây ra, nhưng ông là vua một nước, lẽ nào lại không biết hậu quả của việc nam nhân bó chân?
Bó chân thì lấy ai làm việc? Ai bảo vệ đất nước?
Nếu cả thiên hạ nam nhân đều bó chân thì không cần Thát Tử kéo quân xuống phía nam, Đại Minh của ông cũng vo/ng quốc!
Dừng!
Tuyệt đối không thể bó chân! Ông chắp tay sau lưng, bực bội đi đi lại lại. Mã hoàng hậu nhẹ giọng khuyên: "Hay là hạ lệnh chỉ những nữ nhân không bó chân mới được vào cung, còn những kẻ bó chân thì không được gả cho các vương gia?"
Chu Nguyên Chương gật đầu, suy nghĩ một hồi rồi đồng ý.
Phải thay đổi! Nhất định phải thay đổi cái tục bó chân này!
Màn trời trào phúng: 【Không dám tưởng tượng nếu tục nam nhân bó chân trở thành trào lưu thì Trung Hoa sẽ ra sao?
Thành quốc gia của những bàn chân nhỏ à?
Nhìn từ góc độ bó chân mà nói, từ xưa tới nay chỉ có nữ giới và đám nam nhân hạ tiện là bị bóc l/ột nặng nề nhất.
Cái tục bó chân đó chỉ là một thói quen mục ruỗng, hôi thối!
Tới tận những năm 30 ở nông thôn vẫn còn người bó chân. Sau khi nước CHND Trung Hoa thành lập, phong trào giải phóng mới ngăn chặn được hành vi này.
Đến thời ăn chung nồi, lũ chân nhỏ trở thành những kẻ bị gh/ét bỏ nhất, vì chúng không làm được việc gì, chỉ biết ăn bám. Không ít người phải lau nước mắt c/ầu x/in được sống.
Nữ nhi từ nhỏ đã chịu khổ bó chân, thời chiến thì vì chân nhỏ mà chạy không thoát, mất mạng. Sau giải phóng thì vì không có sức lao động mà sống khổ sở. Khổ cực cứ thế đeo bám nữ giới suốt đời!】
Tống
Triệu Khuông Dận chỉ cảm thấy như bị ai t/át cho một cái.
Ông x/ấu hổ vô cùng, chỉ h/ận không thể lấy tay áo che mặt đi cho đỡ nhục.
Triệu Quang Nghĩa khuyên: "Ca, hậu nhân đâu có nói chúng ta bây giờ thế này.
Tới đời Tống, đám tôn thất mới bắt đầu bó chân, đợi tới Nam Tống thì mới thành trào lưu g/ãy chân.
Chuyện này đâu có liên quan tới chúng ta!"
Triệu Khuông Dận nắm ch/ặt tay đệ đệ, giọng như muốn khóc: "Cũng tại quốc gia chia làm hai miền. Đông Hán thì được hậu nhân hết lời ca ngợi, còn Nam Tống thì chẳng được một lời hay.
Trẫm không dám tưởng tượng Nam Tống đã gây ra bao nhiêu chuyện."
Từ khi thần tích giáng xuống tới nay, ông chưa từng ngủ ngon giấc. Ông không dám nghĩ tới hậu nhân nhà Triệu đã làm những gì.
Chỉ cảm thấy giày vò vô cùng, chỉ h/ận không thể nghe xong chuyện nhà Tống cho xong!
Dân gian
Lời thần tiên khiến cho nữ nhi trong thiên hạ khóc như mưa. Đám nam nhân thì chế giễu, kh/inh thường, liền bị đám nữ nhân ch/ửi: "Thần tiên bảo đám nam nữ hạ tiện đều khổ, lẽ nào ngươi là thiếu gia nhà giàu?"
Bị nói trúng tim đen, gã kia nhất thời á khẩu, gi/ận quá hóa thẹn, vung tay bỏ đi.
Người bên cạnh lau nước mắt, nói: "Đám đàn ông vô dụng đó, cứ trút gi/ận lên người chúng ta, dựa vào cái gì chứ!"
Một câu nói khơi dậy cả biển nước mắt. Không biết ai đó than: "Kiếp sau chúng ta có thể đầu th/ai vào thời hậu nhân không?"
Ai cũng biết người đang giảng giải trên trời là nữ nhi hậu thế. Họ được đọc sách, không phải bó chân, sống cuộc đời như thần tiên.
Dù chỉ được sống một ngày ở đời sau rồi ch*t thì họ cũng cam lòng!
Họ muốn nhìn xem thế giới của hậu nhân tốt đẹp tới cỡ nào!
Màn trời thở dài: 【Bó chân, sau khi được đám đông chấp nhận, nghiễm nhiên trở thành một phần của sinh hoạt, thay đổi giá trị quan, quan niệm thẩm mỹ của mọi người.
Khi kích thước bàn chân gắn liền với hôn nhân thì nó trở thành một tục lệ xã hội, một điều kiện thiết yếu của hôn nhân.
Một khi đã thành tục lệ thì nó sẽ trở thành "lời tổ tông", khiến cho dân chúng cố thủ ý thức tập thể.
Dù chân nhỏ có đẹp hay không thì một người hay một gia đình cũng không thể phản đối, chỉ có thể bị cuốn vào dòng lũ chân nhỏ, tán đồng cái thẩm mỹ đó.
Dù có người tỉnh táo muốn phản đối thì cũng không ngăn được dòng lũ tục lệ. Trong mắt đại chúng, kẻ không bó chân là kẻ phản bội quần thể, là kẻ tội đồ bất hiếu!】
Tống
Trình Di vuốt râu thở dài. Hậu nhân nói rất có lý. Ông từ trước tới nay phản đối nữ nhi bó chân, cho rằng bó chân là trái với tự nhiên, đồng thời quy định: Nữ nhi nhà họ Trình không được bó chân!
Ông có thể cấm được một nhà, nhưng không cấm được ngàn vạn nhà, chỉ có thể nhìn cái tục bó chân ngày càng thịnh hành.
Nghĩ tới lời hậu nhân nói Tống hưng lý học, ông nghi hoặc: Lẽ nào ông sai rồi?
Trước thời Tống, nữ nhi không có quy phạm đạo đức. Nay ông đề xướng lý học, cường điệu phụ nữ phải lấy thuận làm đức, lẽ nào lại sai lầm?
【So với những giọt m/áu và nước mắt của tục bó chân thì giày cao gót phương Tây quả thực là một dòng nước mát.
Giày cao gót do người Ba Tư phát minh, tới thời Louis XIV thì đạt tới đỉnh cao.
Ban đầu, giày cao gót được phát minh cho nam giới. Đối với Louis XIV mà nói, giày cao gót có rất nhiều ưu điểm.
Thứ nhất là tăng chiều cao.
Thứ hai là tiện cho việc hành quân đ/á/nh trận, vì nó giúp cố định bàn chân trên bàn đạp.
Thứ ba là tránh dẫm phải phân.】
Trên màn trời hiện ra từng đôi giày cao gót. Mọi người ngưng thần nhìn kỹ, phát hiện gót giày dài cỡ một ngón tay, hình dáng dài, thon, hẹp, đ/á/nh trúng trái tim của đám nam nhân.
Ôi chao! Đôi giày này đẹp quá!
Đường
Lý Thế Dân vuốt râu đ/á/nh giá: "Giống hệt đôi hài của Tạ công, nhưng hình dáng và cấu tạo đẹp hơn."
Hắn tỉ mỉ quan sát đôi giày cao gót phương Tây, hình như được làm bằng da?
So với tục bó chân quái dị của hậu thế thì đôi giày cao gót này hoàn toàn có thể đáp ứng yêu cầu của hậu nhân về một đôi chân đẹp.
Đôi giày này vừa ra thì chắc hẳn hậu nhân sẽ không bó chân nữa?
Hậu nhân dụng tâm tới mức này cơ à!... Hắn khẽ thở dài. Dù thần tích thả ra những lời hôi thối để ngăn cản tục bó chân, thì cũng không ngăn được có người tò mò tìm hiểu. Như đôi giày cao gót phương Tây, nữ nhi có thể đi được, cũng có thể giúp họ tránh được tai họa.
Nhưng "dẫm phải shit" là ý gì?
Không chỉ mình hắn thắc mắc, rất nhiều người hiểu chuyện cũng tò mò, nhao nhao bàn tán tại sao phải tránh dẫm phải shit?
Người đông thế mạnh, thảo luận biến thành mưa đạn, thổi tới trước mặt Ngô Hiểu Tư: Tại sao phải tránh dẫm phải phân?
Ngô Hiểu Tư: Đơn giản thôi, vì phân nhiều mà!
【Vào thời Trung Cổ ở châu Âu, cống rãnh rất ít, nhà vệ sinh công cộng thì hầu như không có. Dân chúng giải phóng bản tính, tùy ý đại tiểu tiện, thế là trên đường toàn là phân và nước tiểu.
Nếu đi nặng ở nhà thì sao?
Thì cứ thế mà đổ ra đường thôi!
Nhưng trước khi đổ thì phải tuân thủ pháp luật, hô to ba tiếng: "Chú ý phân đây!"
Rồi cứ thế mà đổ thôi!】
Màn trời chiếu một đoạn hình ảnh, một nam tử đang đi thì đột nhiên bị một đống phân đổ lên đầu, khiến cho người trong thiên hạ cùng nhau khom lưng: Ọe~
Còn Lưu Triệt và những người từng súc miệng bằng nước tiểu thì càng: Ọe~
Hậu nhân đừng nói những từ ngữ bất nhã đó được không?
Ngô Hiểu Tư vô tội: Chẳng phải là các ngươi hỏi sao?
【Việc đàn ông châu Âu bây giờ đi bên trái của phụ nữ là do thói quen từ thời Trung Cổ. Vì đi bên phải thì dễ bị phân tấn công hơn.
Việc phụ nữ lúc nào cũng che dù cũng là để tránh bị phân tấn công.
Cho nên Louis XIV mới mê mẩn giày cao gót, coi nó là biểu tượng của quyền lực.
Gót càng cao thì địa vị càng cao. Có lúc nó cao tới 54 centimet, vừa tăng chiều cao (ông cao 1.6 mét), vừa tránh dẫm phải phân ở cung điện Versailles.】
Tần Thủy Hoàng: Châu Âu rốt cuộc là thế nào vậy? Ngay cả trong cung cũng có phân à?
【So với phương Tây thì phương Đông tốt hơn một chút. Từ thời Tây Hán, dân cư Trường An đã tập trung đông đúc, chất thải ngấm xuống đất, ô nhiễm ng/uồn nước, khiến nước trở nên mặn chát. Tới thời Tùy thì không thể không dời đô.
Đến thế kỷ 15, Y Tạp Khoái Nina Đại Đế đi giày cao gót trong lễ kết hôn, trở thành người phụ nữ đầu tiên đi giày cao gót!】
Đường
Võ Tắc Thiên nghe thấy Y Tạp Khoái Nina Đại Đế thì mắt sáng lên: Nữ Đế?
Bà không còn tâm trí đâu mà nhìn đôi giày cao gót trên màn trời. Bà rất tò mò về Y Tạp Khoái Nina Đại Đế, thì ra phương Tây cũng có Nữ Đế.
Không biết cuộc đời bà ra sao?
Đáng tiếc hậu nhân chỉ nhắc tới một câu rồi chuyển chủ đề.
【Bây giờ có rất nhiều loại giày, như giày thể thao, giày bệt, giày leo núi... Hình dáng và công dụng cũng không khác thời xưa là bao, chỉ là kiểu dáng có thay đổi.】
Đường
Thái Bình công chúa tự tay vẽ lại đôi giày cao gót, chuẩn bị cho người làm thử.
Nàng tò mò nhìn bản vẽ, suy nghĩ một chút rồi sửa lại dây giày, dùng ngọc thạch để trang trí cho thêm phần tôn quý.
Sau khi vẽ xong, nàng quay sang làm nũng Võ Tắc Thiên: "Mẫu thân, đợi giày làm xong rồi chúng ta cùng đi thử nhé."
Đôi giày này vừa khoe được mu bàn chân, vừa khoe được bàn chân thon thả, trông vừa tao nhã lại vừa có ý vị.
Chỉ là không biết... Cái lớp mỏng manh mà nữ nhân trên màn trời đang đi là cái gì?
Đáng tiếc nàng hỏi mà màn trời không trả lời.
Còn Địch Nhân Kiệt thì muốn dẹp bỏ cái tục đi giày cao gót ở Đại Đường, khuyên nhủ: "Công chúa, đừng quên nó dùng để tránh dẫm phải..."
Thái Bình công chúa nghiêm mặt ngắt lời: "Im miệng! Cấm nói!"
Bài giảng về tục bó chân kết thúc, Ngô Hiểu Tư nhanh chóng chuyển sang bài tiếp theo:
【Người có đủ loại khác biệt, nhưng sinh lão bệ/nh tử thì công bằng với tất cả mọi người. Dù ngươi là vị vua quyền cao chức trọng, hay là tên ăn mày hèn mọn như sâu kiến, thì cũng không thoát khỏi bốn chữ này!
Sinh lão thì không thể kh/ống ch/ế, nhưng bệ/nh thì có thể nhờ bác sĩ chẩn trị.
Trước bệ/nh tật thì bác sĩ vô cùng quan trọng. Mà lý luận của Đông y lại dựa trên nền tảng triết học khí nhất nguyên luận và âm dương ngũ hành, nội dung vừa lớn vừa tạp, khó hiểu. Trình độ của bác sĩ thì không chắc chắn, sở trường cũng khác nhau.
Cho nên khi hiệu quả điều trị không đạt yêu cầu thì sẽ nảy sinh một hiện tượng: Y náo!
Tới tận bây giờ, chúng ta vẫn rất gh/ét những kẻ gây rối ở bệ/nh viện. Y náo vốn là do thông tin bất cân xứng giữa bác sĩ và bệ/nh nhân, dẫn tới tranh chấp. Hoặc là do bệ/nh nhân yếu thế, đường cùng nên dứt khoát đ/á/nh cược một phen.
Về sau, những kẻ có tâm lại lợi dụng nó, ngang ngược vô lý mà vung d/ao ch/ém những bác sĩ vô tội, thậm chí là những người đã c/ứu mạng mình.
Như bác sĩ khoa mắt Đào Dũng, ông chuyên trị các bệ/nh viêm màng bồ đào.
Chính ông là người biên soạn chương viêm màng bồ đào trong sách giáo khoa.
Chuyên môn của ông thuộc top 3 trong lĩnh vực này.
Thế mà ông vẫn gặp phải y náo. Một bệ/nh nhân đã được ông chữa khỏi, nay lại vung d/ao ch/ém ông.
Đào Dũng bị ch/ém ba nhát vào đầu, hai tay và bàn tay bị ch/ém nhiều nhát, lưng bị g/ãy nhiều chỗ, bị thương rất nặng.
Sau bảy tiếng cấp c/ứu thì mới giữ được mạng, nhưng tay bị tổn thương, không còn linh hoạt và không thể thực hiện các ca phẫu thuật tinh vi nữa.】
Hán
Lưu Triệt nhớ tới hoàng tổ mẫu Đậu Thái hậu của mình, vì bị m/ù nên đã tìm tới đám vu y. Thái y Thuần Vu Ý khám rồi cũng không chữa được.
Nếu như bác sĩ Đào Dũng kia có thể tới Đại Hán chữa bệ/nh cho hoàng tổ mẫu thì chắc chắn sẽ được phong hầu bái tước.
Đường
Lý Trị cũng có cùng ý nghĩ. Từ khi biết tương lai mình sẽ bị m/ù thì hắn đã sống trong sợ hãi, không chỉ cải thiện chế độ ăn uống mà còn thường xuyên tập thể dục để bồi bổ cơ thể.
Nay nghe nói vị bác sĩ khoa mắt hàng đầu kia bị ch/ém trọng thương, hắn tức tới đỏ mặt: Bác sĩ Đào, hãy tới Đại Đường chữa bệ/nh cho trẫm, trẫm sẽ bảo vệ ngươi bình an vô sự!
Đang nghĩ ngợi thì hắn nghe thấy màn trời giáng một đò/n nặng nề: Hoàng đế là tổ sư của y náo à?
Hắn gi/ận dữ: Hậu nhân nói bậy!
Trẫm lòng dạ rộng lớn, có dung nhân chi lượng, sao lại y náo?
Màn trời đừng có vu khống trẫm!
【Vậy ai là tổ sư của y náo?
Chính là các hoàng đế và những kẻ quyền cao chức trọng!】
Màn trời đột nhiên chiếu một đoạn hình ảnh, một nam tử mặc long bào đi/ên cuồ/ng rống to:
Không chữa khỏi cho nàng, trẫm muốn ngươi ch/ôn cùng!
Không chữa khỏi cho nàng, trẫm muốn cả nhà ngươi ch/ôn cùng!
Không chữa khỏi cho nàng, trẫm muốn cả thiên hạ ch/ôn cùng!
Không chữa khỏi cho nàng, trẫm muốn cả đất trời ch/ôn cùng!
Ch/ôn cùng, ch/ôn cùng, ch/ôn cùng... Cả màn trời bị hai chữ "ch/ôn cùng" lấp đầy, bên tai ai cũng văng vẳng một câu: Cả thiên hạ này n/ợ ngươi à! Còn đòi ch/ôn cùng, mặt mũi đâu?
Dân chúng: Đúng đấy, có liên quan gì tới họ đâu mà đòi ch/ôn cùng? Hoàng đế thật đ/áng s/ợ!
Tần Thủy Hoàng & Lưu Triệt & Lý Thế Dân & Chu Nguyên Chương: Hậu nhân đừng có thế, họ đâu có phát rồ như vậy! Thật đấy!
Hoàng đế nào lại lộ cảm xúc ra ngoài như vậy?
Cái gã đòi cả thiên hạ ch/ôn theo kia chắc chắn là giả!
Họ đối mặt với núi lở đất nứt còn không thay đổi sắc mặt, tuyệt đối sẽ không y náo! (Ngẩng đầu) Trẫm là hoàng đế làm nên nghiệp lớn, lẽ nào lại sợ bệ/nh tật (Không phải).
Cái cô mặt tròn kia lại đang đi/ên kh/ùng nói bậy bạ!
【Bác sĩ vốn là người cư/ớp mạng từ tay Diêm Vương, mà ngự y lại là những bác sĩ giỏi nhất cả nước, nhưng trong mắt đám y náo thì họ chỉ là những món đồ dùng một lần, gi*t rồi thì thôi.
Khi trưởng nữ Đồng Xươ/ng công chúa của Đường Ý Tông qu/a đ/ời, Đường Ý Tông cho rằng đám ngự y vô dụng, bèn gi*t ch*t ngự y Hàn Tông Thiệu, rồi đày ải hơn ba trăm người thân thích của họ, vợ con thì bị ch/ém hết.
Ngự y Thịnh Tiệm thời Minh chữa bệ/nh cho sủng phi của Nhân Tông, vì thấy nàng không có kinh nguyệt nên đã kê một phương th/uốc phá huyết. Nhân Tông bèn tống giam ông, đợi tới khi sủng phi khỏi bệ/nh thì mới thả ra.
Chậc chậc, suýt chút nữa thì đi du lịch Địa Phủ một ngày!】
Lý Thế Dân nhíu mày, gi/ận dữ: Đường Ý Tông hơi quá đáng!
Còn hai vị ngự y Hàn Tông Thiệu & Thịnh Tiệm thì nghĩ: Không thể trêu vào, không thể trêu vào, ta phải viết đơn xin từ chức ngay, về quê cho an toàn.
Minh
Chu Lệ nhìn Thái tử, giọng điệu kỳ quái: "Nhân Tông thật uy phong."
Thái tử Chu Cao Sí:...... Hắn còn chẳng biết sủng phi là ai, bảo hắn nói gì đây?
Hơn nữa, nếu không có đ/ao kề cổ thì đám thái y kia sẽ chẳng tận tâm chữa bệ/nh đâu.
Chu Cao Hú từ khi biết mình không có duyên với hoàng vị thì thỉnh thoảng lại đ/âm chọc Thái tử: "Không ngờ Thái tử cũng là người thâm tình, vì mỹ nhân mà muốn cả đám thái y ch/ôn theo, thật thâm tình!"
Chu Lệ bực mình, gõ ngón tay lên bàn: "C/âm miệng!"
【Theo hệ thống đào tạo của chúng ta bây giờ, sau khi học xong kiến thức cơ bản thì sinh viên y khoa còn phải học thêm 8 năm nữa mới lấy được bằng tiến sĩ, sau khi được phân công về bệ/nh viện thì còn phải làm thêm 3 năm bác sĩ nội trú mới được tham gia công tác lâm sàng.
Còn thời xưa, việc bồi dưỡng một bác sĩ giỏi càng khó hơn. Phải tìm được một sư phụ có gia truyền, rồi từ từ học việc, trải qua mấy năm mới có thể thành tài, rồi lại bị đám tổ sư y náo cho "rắc" một tiếng!
Nếu ta là ngự y thì ta sẽ cho bọn y náo các ngươi một bao th/uốc đ/ộc, ch*t đi cho rồi!】
Tần Thủy Hoàng & Lưu Triệt & Lý Thế Dân & Chu Nguyên Chương gi/ận dữ: Hậu nhân ngươi dám phạm thượng!
Cơn gi/ận của họ không tới được tai Ngô Hiểu Tư, nàng vẫn tiếp tục nói:
【Liệu những kẻ quyền cao chức trọng có nhận thức được điều này không?】
————————
Gần đây thời tiết thay đổi thất thường, mọi người chú ý giữ ấm nhé, đừng để bị cảm lạnh.
Không biết viết gì về y náo nên viết qua loa vậy, chương sau là về thuật làm giấy.
Cảm ơn các vị tiểu thiên sứ đã ném địa lôi hoặc tưới dịch dinh dưỡng cho ta từ 2023-12-22 23:44:39 tới 2023-12-24 15:37:56 nhé ~
Cảm ơn tiểu thiên sứ "Nguy cung kinh mộng 33" đã ném 1 lựu đạn;
Cảm ơn tiểu thiên sứ "Cây thơm tôm cầu QWLX" đã ném 1 địa lôi;
Cảm ơn các tiểu thiên sứ đã tưới dịch dinh dưỡng: 30 bình "Ừng ực ừng ực"; 20 bình "Nguyệt bên trên cẩu", "Nguyệt dã lôi minh"; 15 bình "Nhân loại chòm sao lóng lánh lúc"; 10 bình "Sơn hà Vĩnh An", "Thủy có thể nấu cháo", "nini", "người lười", "trông về phía xa tinh thần"; 7 bình "Mười ba lạnh nương"; 6 bình "li"; 5 bình "Biển hoa ly"; 3 bình "Tinh rủ xuống hiểu sương m/ù ~", "hạ trúc", "Cây thơm tôm cầu QWLX", "thiên hạc"; 1 bình "Diệp nhi", "me", "lá cây";
Vô cùng cảm ơn sự ủng hộ của mọi người, ta sẽ tiếp tục cố gắng!
Chương 16
Chương 270
Chương 15
Chương 19
Chương 22
Chương 15
Chương 13
Chương 20
Bình luận
Bình luận Facebook