Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
19/12/2025 16:00
Ôn Nhã Lê đang trình bày nội dung trong buổi nói chuyện, Dụ Vân Sơ nghe hiểu hết. Dù chuyên về tâm lý học nhưng cô cũng từng học thêm về tài chính, có hai bằng cấp.
Chuyên môn của Ôn Nhã Lê khiến Dụ Vân Sơ nể phục. Cô nghe thấy dễ chịu và đồng tình, thậm chí hiểu sâu những quan điểm được trình bày, không thua kém gì đào tạo chuyên nghiệp của mình.
Một nam sinh đặt câu hỏi sắc sảo về tâm lý học, Ôn Nhã Lê trả lời thẳng thắn và sâu sắc khiến mọi người phải thán phục kiến thức uyên bác của cô.
Dụ Vân Sơ cảm thấy bất an khó ng/uôi. Lĩnh vực tự hào nhất của cô giờ bị Ôn Nhã Lê vượt qua hoàn toàn. Màn thể hiện của Ôn Nhã Lê xứng đáng với tám chữ "Hoàn hảo không tì vết, kiến thức phi phàm".
Cảm xúc mâu thuẫn như sóng lớn cuốn trôi niềm kiêu hãnh của cô. Nhận ra tâm trạng này không nên bộc lộ, cô gượng cười rời đi.
Khi buổi nói chuyện kết thúc, đám đông ùa ra. Dụ Vân Sơ đang mơ màng bước đi thì thấy Dụ Tố Ngôn.
"Tiểu Ngôn? Sao con ở đây?" - Giọng cô đầy ngờ vực.
Dụ Tố Ngôn đáp nhẹ: "Con muốn xem nơi mẹ làm việc và nghe buổi nói chuyện của dì Ôn".
Vẻ mặt chân thành của con gái khiến Dụ Vân Sơ áy náy. Cô định đưa con đi chơi nhưng công việc bộn bề sau khi về nước khiến kế hoạch đổ bể. Hiện cô ở ký túc xá giáo viên của trường, cách xa chỗ ở hiện tại của con gái. Thêm lời hứa của Ôn Nhã Lê, cô tạm gác ý định sống cùng con.
Dụ Tố Ngôn định mời hai người ăn tối rồi tạo cơ hội cho họ trò chuyện riêng. Nhưng kế hoạch không theo kịp diễn biến.
"Vậy hỏi dì Ôn thế nào?" - Dụ Vân Sơ vừa nói vừa thấy sinh viên chuyên ngành mình đang xúm quanh Ôn Nhã Lê. Dù buổi nói chuyện đã kết thúc, sinh viên vẫn tranh nhau hỏi han như muốn giải đáp mọi thắc mắc tích tụ bấy lâu.
Dụ Vân Sơ hít sâu, nén bực bội trong lòng.
Ôn Nhã Lê thấy hai mẹ con đứng ngoài cửa, mỉm cười tiến lại. Đám sinh viên theo sau ùa tới như ong vỡ tổ. Một sinh viên vô tình va vào khiến Ôn Nhã Lê suýt ngã. Dụ Tố Ngôn nhanh chóng đỡ lưng cô, kéo về phía mình.
Cánh tay con gái ôm lấy Ôn Nhã Lê vừa khéo vừa lịch sự. Cô cảm nhận hơi ấm và sự vững chãi trong vòng tay Dụ Tố Ngôn.
Hai người nhìn nhau. Dụ Tố Ngôn hỏi ân cần: "Dì Ôn có sao không?"
"Không, cảm ơn tiểu Ngôn."
"Khụ!" - Dụ Vân Sơ ho giả, cô cũng đi giày cao gót và suýt ngã đ/au lưng! Con gái cô đứng gần nhất nhưng lại chạy đi đỡ người khác! Trong lòng cô lạnh lùng: Đúng rồi, con bé này coi người ta như mẹ còn hơn mẹ ruột!
Chiếc xe đỏ tới, cửa mở. Dụ Vân Sơ nhận ra Lâm Nguyệt trong xe.
"Giáo sư Dụ, lên xe đi."
Mặt Dụ Vân Sơ hồi phục sắc hồng. Cô liếc Ôn Nhã Lê rồi lên xe Lâm Nguyệt mà không ngoái lại.
Kế hoạch hẹn hò cho hai người lại thất bại.
Dụ Tố Ngôn lo lắng không biết Ôn Nhã Lê có thấy cảnh đó không. Ôn Nhã Lê lái xe qua tòa Minh Nguyệt, ánh đèn tòa nhà lấp lánh dưới đêm.
Ngồi cạnh tài xế, Dụ Tố Ngôn mở cửa kính đón gió đêm mát rượi. Cô thử hỏi: "Dì Ôn, nếu dì yêu người rồi cùng họ sống chung, nhưng người đó lại sánh đôi cùng kẻ khác, thậm chí tân hôn của họ còn lừa dối lấy tài sản của dì..."
Cô nuốt nước bọt, không dám nói câu "nh/ốt dì vào viện t/âm th/ần".
"Nếu biết trước kết cục, dì có buông tay không?"
Câu trả lời của Ôn Nhã Lê khiến cô gi/ật mình.
"Dì không dễ buông tay đâu." - Ôn Nhã Lê đóng cửa kính, ánh đèn ngoài tòa Minh Nguyệt chiếu lên gương mặt kiều diễm.
"Vậy nếu họ cùng người mới chiếm tài sản của dì? Dì không yêu nữa sao?"
Xe dừng ở bãi đỗ. Ôn Nhã Lê tắt máy, tay cô chạm vào dây an toàn của Dụ Tố Ngôn. Tiếng "tách" vang lên khi khóa mở.
"Dì vẫn yêu. Nhưng để người đó không bỏ trốn, có lẽ dì sẽ cân nhắc c/ắt gân chân, trói trên giường trong phòng nhà mình, khiến họ vĩnh viễn không rời xa."
Cảm giác kim loại lạnh trên cổ khiến Dụ Tố Ngôn há hốc. Trong đầu cô vang vọng: "Trói trên giường trong phòng nhà mình..." - chính là chiếc giường đôi lớn nhất trong biệt thự Ôn Trạch, đầu giường bằng gỗ chạm trổ tinh xảo hoàn hảo để buộc dây...
Tiếng cười khẽ của Ôn Nhã Lê phá tan bầu không khí. Cô xoa đầu Dụ Tố Ngôn:
"Xoa xoa, Ngôn Bảo Bảo đừng sợ. Dì đùa đấy."
Dụ Tố Ngôn nhớ lại thuở nhỏ mỗi khi gặp á/c mộng, Ôn Nhã Lê cũng dỗ dành như vậy. Hóa ra cô vừa bị trêu chọc!
Nhưng ký ức về kết cục ở thế giới cũ lại hiện về: "Trói trên giường trong phòng nhà mình..."
Ôn Nhã Lê bước sang mở cửa cho Dụ Tố Ngôn. Nụ cười cô dịu dàng như hoa anh túc vừa quyến rũ vừa nguy hiểm. Cô đưa tay trắng muốt:
Môi đỏ mấp máy: "Ngoan, tiểu Ngôn. Về nhà rồi."
Chương 35
Chương 6
Chương 7
Chương 13
Chương 15
Chương 7
Chương 6
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook