Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Trời đang giúp Thương Mẫn.
Cưỡi ngựa đi được chừng hai khắc đồng hồ, tuyết bắt đầu rơi dày hơn. Những dấu chân in trên mặt tuyết dần bị phủ kín.
Thương Mẫn bắt ngựa đi chậm lại, lấy bản đồ ra xem xét.
- Hướng trước ba dặm là đường chính. - Nhạn Minh nhìn về phía trước nói chắc nịch - Cô nhìn kìa, trên đỉnh núi có tảng đ/á nhô lên trông như phượng hoàng, đó là Phượng Thủ. Chân núi chính là đường huyết mạch nối liền Bắc Cương và vùng ngoài ải. Chúng ta đi đúng hướng rồi.
Thương Mẫn nghiên c/ứu kỹ bản đồ rồi ngẩng lên nhìn núi: - Tảng đ/á đó đâu giống phượng hoàng?
Nhạn Minh đang định giải thích thì nghe cô nói tiếp: - Rõ ràng giống đầu gà trống hơn. Đáng lẽ phải gọi là Đầu Gà mới đúng.
Nhạn Minh: ......
Anh ta miễn cưỡng đáp: - Có lẽ... đầu gà không được tao nhã như phượng hoàng?
Thương Mẫn chỉ nói cho vui, cô cất bản đồ rồi thúc ngựa tăng tốc.
- Kể cho tôi nghe về Khương Quốc đi? - Cô bắt đầu dò hỏi - Tôi chưa từng đến đó, nơi ấy khác Võ Quốc thế nào?
Nhạn Minh chần chừ, Thương Mẫn thúc giục: - Chẳng lẽ anh chưa từng đến Võ Quốc?
- Thật lòng mà nói, đây là lần đầu tiên tôi theo người nhà đi xa. Chưa kịp thấy sự phồn hoa của Võ Quốc đã bị bắt ở đây. - Nhạn Minh cố giữ thái độ lịch sự - Khương Quốc chỉ là tiểu quốc, không sánh được với Võ Quốc hùng mạnh. Chúng tôi tồn tại được ở Bắc Cương là nhờ Vũ Vương che chở... Gia tộc Tề thị chúng tôi được xem như dòng họ thương nhân lớn nhất Khương Quốc. Cô đã nghe danh chưa?
- Nghe hơi quen nhưng không nhớ rõ. - Thương Mẫn nói khẽ - Nhà các anh buôn b/án gì?
- Da thú, dược liệu và than đ/á. - Nhạn Minh đáp.
Da thú và dược liệu là mặt hàng bình thường, nhưng than đ/á thuộc nhóm hàng chiến lược như muối và quặng sắt. Muốn kinh doanh than đ/á, Tề thị phải được triều đình cấp phép.
Qua vài câu trao đổi, Thương Mẫn nhận ra Tề thị có thế lực lớn. Nhạn Minh cố ý phô trương gia thế để tăng giá trị bản thân.
Thương Mẫn hỏi tiếp: - Anh bị bắt thế nào?
- Bọn man rợ Q/uỷ Phương tập kích đoàn thương của chúng tôi ban đêm. Chúng tôi bị đ/á/nh tan, tôi đành phóng ngựa chạy trốn. - Giọng Nhạn Minh phẫn uất - Không bao lâu sau đã bị đuổi kịp.
- Quân Q/uỷ Phương có bao nhiêu người?
- Không rõ số lượng chính x/á/c nhưng ít nhất hai ba trăm. - Nhạn Minh đáp - Đoàn thương của chúng tôi có vệ sĩ nhưng bọn chúng quá xảo quyệt.
- Vậy sao chỉ có ba người bắt anh? - Thương Mẫn nghi ngờ - Không lẽ chúng chia quân?
- Không, tôi bị đại quân của chúng bắt. - Nhạn Minh nói khó nhọc - Sau đó Võ Vương điều một vạn kỵ binh lùng sục khắp núi, bọn chúng phải chia nhỏ chạy trốn. Nhờ vậy tôi mới gặp được cô.
- Lùng sục khắp núi... - Thương Mẫn thấy điều gì đó bất thường - Võ Vương hành động nhanh thế?
Nhạn Minh cũng ngờ vực: - Nghe ba tên Q/uỷ Phương nói chuyện, hình như Võ Vương quân không phải đến đ/á/nh chúng. Bọn họ đang tìm ki/ếm thứ gì đó.
Thương Mẫn tim đ/ập nhanh, cảm giác việc này liên quan đến mình.
Cô ngừng hỏi, Nhạn Minh cũng im lặng. Anh ta không dám hỏi ngược lại về thân phận Thương Mẫn vì mạng sống đang nằm trong tay cô.
Tuyết càng lúc càng dày, ngựa đi khó nhọc.
Thương Mẫn đột nhiên ngẩng đầu nhìn trời, lông mày nhíu lại.
- Lại xuất hiện rồi. - Gương mặt cô âm u.
- Cái gì thế? - Nhạn Minh nghe giọng điệu bất thường.
- Con chim ưng ấy. - Thương Mẫn nói khẽ - Lúc đầu nó xuất hiện một lần nhưng tôi trốn được. Khi gặp ba tên kia thì nó biến mất. Giờ nó lại hiện ra... Ban đầu tôi tưởng nó đi ki/ếm mồi, nhưng sao nó cứ theo chúng ta?
Nhạn Minh biến sắc: - Cô chắc là cùng một con?
- Không thể khẳng định nhưng chắc tám chín phần. - Thương Mẫn đáp - Nó như có thể định vị được chúng ta, dù tôi cố lẩn trốn nó vẫn đuổi theo!
Nét mặt cô nghiêm trọng hơn. Loài chim nào có thể bay cao thế giữa trời tuyết mà không bị đông cứng?
- Tiễn thuật của anh thế nào? - Cô hỏi nhỏ.
- Tạm được nhưng nó quá cao. - Nhạn Minh lắc đầu.
Thương Mẫn rút tên từ bao, vai khẽ động cầm lấy cây cung. Dây cung căng như trăng rằm, mũi tên lao vút lên trời.
Con ưng né được phát b/ắn, gào lên gi/ận dữ rồi tiếp tục lượn vòng.
Thương Mẫn cắn môi hạ cung. Cô không giỏi b/ắn cung, vả lại mục tiêu là con chim đang bay. Cô quất roj thúc ngựa tăng tốc nhưng vô ích.
Con ưng vẫn bám theo, thậm chí bay dẫn đường phía trước.
Thương Mẫn đổi hướng đi đông. Con ưng gào lên rồi lượn vòng hướng về phía nam.
- Nó... - Nhạn Minh ngơ ngác - Như đang chỉ đường vậy?
- Đại khái không phải ảo giác. - Thương Mẫn lạnh giọng.
- Nhà tôi không nuôi ưng. - Nhạn Minh vội nói - Chắc chắn nó không tìm tôi.
Thương Mẫn đ/au đầu. Con ưng này hẳn liên quan đến nguyên thân, có thể là người nhà phái đi tìm cô. Nhưng cô không dám gặp họ vì sợ lộ thân phận thật. Hơn nữa, hơn vạn kỵ binh Võ Vương đang lùng sục núi rừng, có lẽ cũng vì tìm cô.
Đột nhiên con ưng gào lên chói tai, đầy vẻ thúc giục và cảnh báo.
Thương Mẫn bản năng thốt lên: - Có địch!
Nhạn Minh gi/ật mình chưa kịp hỏi, Thương Mẫn đã quất roj hét: - Giữ chắc! Giá!
Con tuấn mã hồng băng lên như tên b/ắn. Nhạn Minh suýt ngã, vội ôm ch/ặt eo Thương Mẫn. Chạy được mươi nhịp thở, tiếng gào của ưng lại vang lên khẩn trương hơn.
- Năm tên địch đang tới gần! - Thương Mẫn kinh ngạc khi tự hiểu được tiếng chim.
Cô quay đầu thấy năm kỵ binh Q/uỷ Phương đuổi sát. Một tên hét: - Thằng nhóc kia kia rồi! Bắt sống nó!
Thương Mẫn trừng mắt quyết đoán: - Xin lỗi!
Nhạn Minh chưa hiểu chuyện gì thì đã bị Thương Mẫn đẩy khỏi ngựa, lăn lộn trên tuyết.
Anh ta ho sặc sụa, mặt tái mét khi nhận ra mình bị bỏ làm mồi nhử.
Năm tên Q/uỷ Phương dừng ngựa cười nhạo:
- Thằng vướng víu bị vứt rồi!
- Đứa bé kia là ai?
- Con ngựa nó cưỡi sao quen thế?
Tên đầu đàn quát: - Hai đứa trông thằng này, còn lại đuổi theo! Giá!
Ba kỵ binh đuổi theo dấu vó ngựa. Không có Nhạn Minh, con tuấn mã chạy nhanh hơn, dấu vết kéo dài vào rừng sâu.
Đuổi gần hai dặm, tên đầu đàn nổi nóng quất ngựa: - Con lươn nhỏ trơn thật!
Tiếng vút gió vang lên. Mũi tên xuyên qua trán hắn, m/áu b/ắn tung tóe.
Thương Mẫn từ sau cây b/ắn liền ba tên. Một mũi trúng cổ ngựa khiến nó đi/ên cuồ/ng giẫy giụa. Cô vứt áo choàng, rút thanh đại đ/ao dài bằng nửa người xông tới. Chân khí tràn đầy, lưỡi đ/ao lóe sáng ch/ém đ/ứt đùi ngựa rồi mổ bụng con khác.
Tiếng ngựa hí vang, x/á/c ngã ầm xuống tuyết. Thương Mẫn không ngừng tay, kết liễu những tên địch ngã ngựa.
M/áu nhuộm đỏ tuyết trắng.
Trảm mã đ/ao thuật - môn võ dùng để ch/ém đầu ngựa và địch thủ. Lần đầu tiên Thương Mẫn thi triển thành công nhờ nội lực dồi dào.
Cô huýt sáo gọi ngựa. Con tuấn mã hồng từ xa phi về, thở phì phò.
Thương Mẫn vuốt ve nó: - Mới quen một ngày mà nghe lời thế?
Trước đó cô đã giấu ngựa trong rừng, bắt nó chạy tiếp để đ/á/nh lừa địch. Kế hoạch phục kích thành công.
* * *
(Tác giả tự hỏi: Sao không ch/ém đầu ngựa? Nhân vật đáp: Vì... lùn quá ch/ém không tới!)
Chương 9
Chương 27
Chương 13
Chương 6
Chương 13
Chương 13
Chương 22
Bình luận
Bình luận Facebook