Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Chị Chu đang bận rộn trong bếp. Năm nay nhà có thêm người nên phải chuẩn bị nhiều đồ ăn hơn, từ sáng sớm chị đã tất bật.
Dù vội vã nhưng nét mặt chị vẫn rạng rỡ nụ cười.
Thỉnh thoảng chị quay ra nhìn thì thấy Úc Ly đang dẫn hai đứa trẻ quét sân.
Sân nhà họ vốn đã sạch sẽ vì nuôi rất ít gà, chúng được nh/ốt ở khoảng đất trống cạnh vườn rau phía sau nên không chạy ra sân trước, nền đất cũng không có phân gà.
Chỉ là lâu ngày không để ý nên cỏ dại mọc nhiều, góc tường còn có vài bụi hoa dại từ lâu không ai chăm.
Úc Ly quét xong sân lại cầm cuốc nhổ cỏ.
Hai đứa bé theo sau, cầm chổi nhỏ chụm cỏ vào sọt rác rồi đổ ra cạnh vườn rau, chờ khô sẽ đ/ốt lấy tro bón cây.
Ở gian phòng phía đông, Phó Văn Tiêu đang viết chữ Phúc.
Theo tục lệ, mỗi dịp Tết mọi người thường dán chữ Phúc. Những năm trước dân làng thường góp tiền m/ua giấy đỏ rồi nhờ người biết chữ viết hộ.
Khi nhờ viết chữ, bà con thường mang ít đồ ăn tự làm đến biếu như lời cảm ơn.
Mỗi cuối năm, nhà Phó và nhà họ Phúc đều nhờ Phó Văn Tiêu viết.
Chữ anh đẹp, viết chữ Phúc cũng quen tay, phóng bút là có ngay chữ Phúc sắc nét trên giấy, nét bút vừa mạnh mẽ vừa uyển chuyển.
Phó Văn Tiêu viết xong mấy chữ Phúc thì dừng bút, tựa cửa sổ ngắm sân.
Gương mặt anh hiền hòa, đôi mắt sáng như ngọc bình yên ngắm nhìn ba mẹ con đang bận rộn dưới sân, khóe miệng nở nụ cười nhẹ.
Thấy Úc Ly nhổ cỏ có vẻ nhàn nhã trong khi hai đứa trẻ theo sau hớt hải, anh không khỏi lo.
Đột nhiên, Phó Yến Sanh vấp phải cái sọt rác ngã dúi xuống đất.
- Muội muội! - Phó Yến Hồi hoảng hốt kêu lên.
Có lẽ đ/au quá, Phó Yến Sanh ngồi dưới đất, mắt đỏ hoe, môi mấp máy sắp khóc.
Úc Ly quay lại nhìn con:
- Đứng lên đi!
Phó Yến Sanh ngẩng mặt nhìn mẹ, thấy mẹ chỉ bảo đứng dậy chứ không đỡ hay dỗ dành, trong lòng hơi tủi.
Nhưng khi anh trai chạy tới định đỡ, cô bé không chịu để anh kéo mà tự chống tay đứng dậy.
Lúc này nước mắt đã rơi, cô bé đưa tay nhỏ lau vệt nước mắt trên mặt, trông rất đáng thương.
Úc Ly xoa đầu con:
- Yến Sanh giỏi lắm, tự đứng lên được rồi!
Tâm trạng trẻ con thay đổi nhanh, được mẹ xoa đầu khen một câu, cô bé không khỏi ưỡn ng/ực tự hào, cảm thấy mình thật dũng cảm, miệng nhỏ bật cười tươi.
Đôi mắt còn đẫm lệ nhưng nụ cười đã rạng rỡ.
Úc Ly khen:
- Yến Sanh nhớ nhé, ngã thì tự đứng lên, đừng chờ người khác đỡ! Chờ người đỡ chỉ khiến con yếu đuối hơn, không ai ở bên đỡ con mãi được, yếu đuối sẽ khiến người ta bất hạnh.
Phó Yến Sanh ngơ ngác nhìn mẹ.
Phó Yến Hồi nhìn Úc Ly, khẽ hỏi:
- Thẩm thẩm, con có thể đỡ em được không?
Hai anh em rất thân thiết, có lẽ vì hoàn cảnh sống từ nhỏ nên hiếm khi cãi vã, tình cảm khăng khít như hình với bóng.
Như lúc nãy thấy em ngã, cậu bé đã rất lo.
Úc Ly gật đầu:
- Ừ, Yến Hồi cũng ngoan lắm! - Rồi nói thêm - Yến Hồi cũng vậy, nếu ngã phải tự đứng lên nhé!
Phó Yến Hồi ưỡn ng/ực:
- Dạ, con biết! Con là đàn ông, con sẽ bảo vệ bà và em gái!
Úc Ly xoa đầu cậu bé rồi tiếp tục dẫn hai con nhổ cỏ.
Như thể lời nãy chỉ là thoáng qua, không quan tâm các con còn nhỏ có hiểu không. Với người khác, cô có vẻ lạnh lùng khi không đỡ con ngã mà lại dạy những điều khó hiểu.
Trong bếp, chị Chu nhìn cảnh ấy với vẻ mặt phức tạp rồi bật cười.
Phó Văn Tiêu mỉm cười, không thấy lạ với cách cư xử đó của vợ.
Có lẽ đây cũng là trải nghiệm từng có của cô, ai đó đã nói và yêu cầu cô như thế nên tính cách cô chưa bao giờ yếu mềm, không trông chờ ai giúp đỡ, mọi thứ đều tự lực.
Úc Ly dọn sân xong thì thấy có khách.
Hôm nay là giao thừa, lại thêm sức khỏe Phó Văn Tiêu khá hơn nên cổng nhà để mở.
Người đến là chị Thẩm Tử hàng xóm.
Chị bưng bát đồ ăn, chào hỏi rồi hỏi:
- Ly nương, nhà tôi chưa viết chữ Phúc, không bioết năm nay Tiêu ca có thể viết hộ được không?
Những năm trước sức khỏe Phó Văn Tiêu yếu, dù thấy chữ Phúc nhà họ đẹp nhưng bà con ngại đến nhờ. Năm nay anh khỏe hơn, thậm chí đi lại được nên viết vài chữ chắc không sao.
Thế là chị Thẩm Tử đến hỏi.
Úc Ly để chị đợi rồi sang phòng Tây hỏi chồng.
- Được. - Phó Văn Tiêu đồng ý ngay.
Anh bưng đồ viết ra nhà chính viết chữ.
Chị Thẩm Tử vội đưa đồ ăn cho Úc Ly rồi đưa giấy đỏ, trầm trồ khi thấy anh phóng bút viết chữ Phúc to đẹp.
- Chữ Tiêu ca viết đẹp quá! - Chị khen - Tôi xem nhiều chữ Phúc mà chưa thấy ai viết đẹp bằng.
Phó Văn Tiêu khiêm tốn:
- Dì khen quá lời, chữ tôi chưa đẹp.
Chị Thẩm Tử thưởng thức chữ viết rồi hỏi:
- Tiêu ca còn sức không? Tôi bảo mọi người trong làng đến nhờ chứ đừng chen chúc nhà họ Úc, đợi Úc lão đại viết...
Nói đến đây, chị nhếch mép.
Trước đây trong làng chỉ có ba cha con nhà họ Úc biết chữ, mọi người phải đến nhờ họ.
Những năm Úc Kính Đức và Úc Kính Lễ còn nhỏ, Úc lão đại viết chữ Phúc cho dân làng. Mỗi lần dân đến nhờ, ông ta làm cao như thể họ đang c/ầu x/in, mặt mũi khó chịu, đặt nhiều quy định khiến ai cũng bực.
Chị Thẩm Tử không ưa thái độ nhà họ Úc, nếu không phải không có lựa chọn thì chẳng muốn đến.
Phó Văn Tiêu nói:
- Dì cứ bảo mọi người đến nhờ tôi.
Chị Thẩm Tử tươi cười nhận lời, cầm chữ Phúc ra về.
Không lâu sau, dân làng kéo đến xin chữ.
Úc Ly thấy đông người, chồng một mình không xuể, bèn nhận đồ ăn từ bà con rồi xắn tay mài mực giúp.
Nhìn anh viết từng chữ, trán lấm tấm mồ hôi, cô lấy khăn lau cho anh kẻo bệ/nh lại tái phát.
Phó Văn Tiêu quay lại cười với vợ, vì có người ngoài nên không tiện nói gì.
Khi khách về hết, anh mệt mỏi ngồi xuống ghế, cảm ơn vợ:
- Ly nương, cảm ơn em vừa rồi.
Úc Ly rót nước ấm:
- Uống nước đi.
Anh uống ngoan rồi nói:
- Ly nương, anh hơi mệt.
Úc Ly truyền năng lượng dị thường cho chồng. Thấy mặt anh hết mệt mỏi nhưng cô lại đói lả, bỏ anh lại đi tìm chị Chu đòi ăn.
Phó Văn Tiêu: ...
Hai đứa trẻ ngồi cạnh nhìn cha rồi vội chạy theo mẹ vào bếp.
Gần trưa, ba chị em Úc Kim đến.
Các cô mang cá đến biếu.
Úc Kim nói:
- Chị, anh rể, thím, tụi em m/ua được mấy con cá tươi, còn sống, nuôi từ từ ăn.
Trong xô có ba con cá, mỗi con nặng gần ba cân, b/éo múp.
Chị Chu cười:
- Cá b/éo thế này làm chả cá hay kho đều ngon. - Tết đến nên thích đồ chiên rán, lại để được lâu không sợ hỏng.
- Cảm ơn các cháu, vất vả rồi.
Úc Ly xoa đầu ba em gái, đổ cá vào chậu thêm nước nuôi.
Úc Kim ngượng ngùng:
- Tụi em đến còn muốn xin anh rể chữ Phúc.
- Nghe nói hôm nay nhiều người đến xin chữ anh rể. - Úc Châu tò mò nhìn Phó Văn Tiêu - Họ bảo chữ anh đẹp hơn cả bác và hai anh họ nhà em, bác ấy tức lắm...
- Hừm! - Úc Ngân ho khan ngắt lời em.
Phó Văn Tiêu đoán chuyện không đơn giản nhưng không hỏi sâu, cười xòa viết chữ cho các em.
Nhận chữ Phúc, ba chị em ngắm nghía kỹ lưỡng, quả nhiên đẹp tuyệt.
Dù không biết chữ nhưng nhìn quen chữ Phúc của Úc lão đại từ nhỏ, không cần so cũng thấy ai hơn.
Lúc ra về, ba chị em nói với Úc Ly:
- Chị à, lúc nãy có người đến nhờ bác viết chữ, khi bác viết xong, người ta bảo chữ không đẹp bằng anh rể, bác tức gi/ận lắm.
Dân làng quen đến nhà họ Úc xin chữ, năm nay cũng vậy.
Chỉ không ngờ năm nay có người đến Phó gia xin chữ, lại còn đem so sánh khiến nhà họ Úc tức đi/ên.
Úc Châu mắt sáng lấp lánh:
- Bác và hai anh họ tức đến mức không tin, khi xem chữ anh rể thì như bị sốc...
Lúc ấy ba chị em có mặt, nghe Úc lão đại lẩm bẩm "Không thể nào".
Các cô không hiểu sao ông lại nói thế, tại sao ông không tin chữ Phó Văn Tiêu đẹp hơn là có thật?
Úc Kim và Úc Ngân không nhịn được bật cười.
Cảnh tượng ấy thật buồn cười.
Trước đây dân làng kính trọng nhà họ Úc vì họ là người có học duy nhất trong làng, nói gì cũng cho là đúng.
Nhưng từ khi chia nhà, việc làm của đại gia khiến dân làng coi thường.
Học hành mà không biết điều, mùa thu hoạch quan trọng mà không một ai về giúp.
Úc Ly gật đầu:
- Chữ anh Tiêu đẹp hơn họ thật mà.
Thẳng thắn của cô khiến ba em lại cười rộ.
- Đương nhiên, chữ anh rể đẹp nhất! - Các cô nói.
Úc Ly chuyển đề tài:
- Các em tập võ thế nào? Sau Tết chị sẽ kiểm tra.
Ba cô gái ấp úng:
- Dạ... đang tập.
Úc Ly gật đầu:
- Tốt, lúc đó thể hiện tốt sẽ thưởng, không tốt sẽ ph/ạt.
Ba cô gái áp lực, không dám nán lại, nhanh chóng cáo từ.
Úc Ly tiễn em vào rồi quay vào.
Phó Văn Tiêu ngồi uống nước trong nhà chính, hỏi:
- Nghe các em cười vui thế, có chuyện gì vui à?
Úc Ly kể lại chuyện nhà họ Úc.
Phó Văn Tiêu buồn cười, rồi hỏi:
- Ly nương thấy chữ anh thế nào?
- Đẹp! - Úc Ly khẳng định - Đẹp hơn chữ bác họ nhiều.
Phó Văn Tiêu không ngờ vợ thẳng thắn thế, mặt ửng hồng, khóe môi nhếch lên.
Anh dịu dàng:
- Vậy sau này anh dạy em viết nhé, em thông minh chắc sẽ viết đẹp như anh.
- Thôi. - Úc Ly từ chối - Viết đọc được là được, không cần cầu kỳ.
Cô lười tốn thời gian luyện chữ, nhìn ngọn bút lông mềm oặt đã muốn đ/âm thủng giấy.
Phó Văn Tiêu tiếc nuối. Có lẽ nàng thích đồ ăn hơn, nên học nấu ăn mới dụ được nàng.
*
Chiều đến, chị Chu chuẩn bị cơm tất niên.
Úc Ly phụ bếp, hai đứa trẻ nhóm lửa, Phó Văn Tiêu rửa rau bằng nước ấm.
Miền Đông ít tuyết, khí hậu ôn hòa nên mùa đông vẫn có rau non, nấu canh giòn ngọt.
Bếp đông vui, mọi người cười nói rôm rả.
Chị Chu quay lại thấy Phó Văn Tiêu nghiêm túc rửa từng cọng rau, cẩn thận như đang nghiên c/ứu sách vở, không khỏi bật cười.
Trước giờ anh chỉ nghiêm túc khi học hành, giờ lại rửa rau tỉ mỉ thế.
Nhìn sang Úc Ly, chị hiểu ra. Đàn ông dù bao tuổi cũng muốn thể hiện sự đáng tin trước người mình để ý.
Cơm tất niên dọn lên khi trời còn sáng.
Mọi người bưng phần ăn ra cúng trước bàn thờ, khấn vái người đã khuất về ăn Tết.
Chị Chu khấn nhỏ, Phó Văn Tiêu và hai con đứng im lặng.
Úc Ly đứng nghiêm trang, tôn trọng phong tục dù biết người ch*t không thể về.
Xong lễ, chị Chu quay lại nói:
- Xong rồi, cả nhà ăn cơm thôi, để ng/uội mất ngon.
Giọng chị cố vui nhưng vẫn đượm buồn.
Phó Văn Tiêu đỡ mẹ:
- Mẹ yên tâm, sau này sẽ tốt hơn.
Chị Chu gật đầu. Chị tin tưởng tương lai, người sống phải sống tốt để không phụ mong ước người đã khuất.
Bữa cơm tất niên thịnh soạn, Úc Ly ăn không ngừng đũa.
Chị Chu gắp thức ăn cho con dâu:
- Ly nương ăn nhiều vào, cơm tất niên ăn hết là điềm năm mới suôn sẻ.
Úc Ly ngạc nhiên:
- Không phải nên để thừa sao?
Nhà họ Úc có tục đó, đồ thừa năm cũ ăn sang năm mới.
- Nhà ta không thế. - Chị Chu giải thích - Ăn hết là phúc, nhiều nơi ở phương Bắc quan niệm thế.
Nhà giàu thì thường nấu nhiều không ăn hết, nhưng sẽ chia cho người giúp việc.
Úc Ly à lên một tiếng, ăn hết mâm cơm với cô chẳng khó gì.
Ăn đến nửa chừng, cô chợt nhớ:
- Em có m/ua rư/ợu, mọi người uống chút lấy hứng không?
Phó Văn Tiêu và chị Chu biến sắc, nhớ lần Trung thu cô s/ay rư/ợu chạy mất.
- Thôi Ly nương, s/ay rư/ợu không hay đâu. - Chị Chu lo lắng - Trời lạnh thế lỡ ra ngoài nguy hiểm lắm.
Úc Ly không cố nữa, cô cũng muốn đón Tết vui vẻ cùng gia đình.
Ăn xong, trời tối hẳn.
Cả nhà thức đón giao thừa.
Nhà chính thắp đèn sáng trưng, chị Chu bày lạc, hạt dưa, bánh kẹo lên bàn. Mọi người vừa ăn vặt vừa chờ năm mới.
Gió bấc rít bên ngoài, trong nhà lò than ấm áp.
Úc Ly bóc lạc ăn, hỏi:
- Thức đến sáng hả mẹ?
Nhà họ Úc cũng thức đêm nhưng mỗi người trong phòng riêng. Trong ký ức nguyên chủ, hai chị em thường cuộn trong chăn nói chuyện đến khi ngủ quên lúc nào không hay.
Chị Chu cười:
- Lẽ ra thức đến sáng nhưng các cháu không thức nổi đâu, lát nữa chúng buồn ngủ thôi.
Phó Văn Tiêu sức khỏe chưa tốt cũng không nên thức khuya.
Úc Ly ừ một tiếng, tiếp tục bóc lạc.
Dù đã no nhưng sau khi truyền năng lượng cho chồng, cô lại đói, có thể ăn tiếp.
Phó Văn Tiêu bóc hạt thông cho vợ.
Bóc xong một đĩa nhỏ đưa cho cô, thấy cô nhìn, anh cười:
- Ăn đi, anh bóc cho em.
Úc Ly vui vẻ ăn như sóc, thưởng thức vị bùi thơm.
Hai đứa trẻ cũng thi nhau:
- Thẩm thẩm, con bóc hạt dưa cho!
Úc Ly không từ chối, ăn hết thứ được đưa tới.
Chị Chu nhắc:
- Ly nương đừng ăn nhiều đồ rang quá, nóng đấy.
- Không sao, em khỏe mà! - Úc Ly nhanh nhảu, nhớ lần trước phải uống th/uốc mát đắng ngắt.
Chị Chu chỉ cười, nếu thật nóng vẫn phải uống th/uốc.
Gần đến giờ, hai đứa trẻ bắt đầu ngáp.
Chị Chu dẫn chúng đi ngủ, dặn vợ chồng Úc Ly:
- Hai đứa cũng đi nghỉ sớm đi, đừng mệt.
Hai người ngồi thêm nửa canh giờ, đến khi Úc Ly ăn hết nửa mâm đồ ăn mới đi rửa mặt nghỉ ngơi.
Nằm trên giường, Phó Văn Tiêu hỏi:
- Ly nương còn đói không?
- Không đói nhưng cũng chưa no.
Phó Văn Tiêu: ...
Anh quay người hướng về vợ, thì thầm:
- Ly nương, cảm ơn em vì anh làm nhiều thế.
- Không cần cảm ơn. - Úc Ly thẳng thắn - Khi nào khỏe nhớ đi ki/ếm tiền nhé!
Phó Văn Tiêu bật cười, tiếng cười nhẹ nhàng vang trong đêm.
Tiếc là người bên cạnh chẳng biết thưởng thức, đã buồn ngủ rồi.
Trong bóng tối, anh thì thào:
- Ly nương, năm mới bình an!
Úc Ly ừ một tiếng, đáp lại:
- Bình an."
}
Chương 7
Chương 10
Chương 8
Chương 5
Chương 18
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook