Ở góc hành lang, tôi gặp Bạch Khuê.
Người hắn đầy m/áu me, ngay cả sợi tóc cũng nhuộm đỏ.
Đầu tôi trống rỗng, vội vàng tiến lên kiểm tra vết thương của hắn.
"Anh sao rồi? Bị thương ở đâu? Cho em xem nhanh!"
Bạch Khuê giang tay, để mặc tôi sờ soạng kiểm tra.
"Anh không bị thương, đây toàn là m/áu của những con người kia."
Bạch Khuê vẫn nguyên vẹn, không có vết thương nào.
Tôi thở phào nhẹ nhõm: "Sau này anh ra ngoài phải dẫn em theo."
Chóp đuôi Bạch Khuê vẫy nhẹ: "Không sao đâu, bọn họ đều không đ/á/nh lại anh."
Sức mạnh của họ cộng lại không bằng một mình Bạch Khuê thật, nhưng vấn đề là…
Để thuận lợi vượt qua phó bản này, tôi đã đặc biệt tìm vật phẩm đối phó với Bạch Khuê.
Thứ đó có thể ngăn vết thương lành lại, từ đó chặn đứng mọi cơ hội hồi phục của hắn.
Bạch Khuê nắm lấy tay tôi.
"Lâm Kỳ, em sao thế?"
Tôi nắm ch/ặt lấy tay hắn: "Sau này, dù đi đâu, chúng ta cũng không được tách rời."
Mắt hắn cong lên, "Vậy em tắm cho anh được không?"
"Anh mệt lắm, người hôi hám toàn mùi m/áu."
"Đợi tắm xong, chúng ta về ăn đồ hộp."
Tôi đồng ý ngay mà không suy nghĩ.
Sau đó, vì bận nghĩ ngợi, tôi bị Bạch Khuê lợi dụng sơ hở.
Hắn đ/è tôi vào mép bồn tắm, rửa ráy sạch sẽ từ trong ra ngoài.
Bình luận
Bình luận Facebook