“Giờ tôi đã g/ầy đi, chắc đủ điều kiện làm phẫu thuật rồi.”
“Còn tiền thì cô ấy tiền nhiều như nước.”
“Yên tâm đi! Người nhà cô ta đâu thèm đoái hoài, ch*t cũng như không.”
Nhắc đến chuyện này, nước mắt tôi tuôn rơi không ngừng.
Cảnh sát Trình hỏi: “Chuyện xảy ra khi nào?”
“5 ngày trước.”
“5 ngày?”
“Đúng vậy!”
“Sau đó thì sao? Đã xảy ra chuyện gì?”
Tôi gượng ổn định cảm xúc, lau vội dòng lệ: “Sau đó, bầu trời đời tôi tối đen như mực. Những thứ tôi khổ sở lắm mới giành lại được - khát khao sống, niềm tin vào thế giới, tinh thần ổn định, cảm xúc cân bằng - tất cả đổ sụp tan tành như tòa nhà bê tông trong động đất.”
“Tôi tưởng rồi sẽ có ngày mình dám bước ra khỏi căn nhà ấy.”
“Tôi tưởng sẽ thấy một thế giới khác, hóa ra nàng ta cũng chẳng khác gì người thường, mọi điều tốt đẹp đều là giả dối.”
“Tựa như tôi sinh ra đã để bị ruồng bỏ, ng/ược đ/ãi , giam cầm - xứng đáng bị tước đoạt mọi cảm xúc ‘tươi đẹp’.”
“Lúc ấy, tôi chỉ muốn cùng nàng chung số phận. Đó là ý nghĩ duy nhất hiện lên.”
“Tôi hoàn toàn có thể làm được: Khóa ch/ặt cửa, châm lửa th/iêu rụi chiếc lồng sắt đã giam hãm cả đời tôi.”
Cảnh sát Lục còn trẻ, thốt lên câu nói không đúng lúc: “Thế là cô phóng hỏa biệt thự rồi giả dạng cô ta trốn đi?”
Nói xong hắn tự nhận ra bất ổn: “Không đúng, Quan Văn D/ao nắm quyền sinh sát qua bữa ăn của cô, có cơ hội bỏ th/uốc ngủ. Nhưng làm sao cô khiến cô ta hôn mê?”
“Hơn nữa, giả dạng cô ta thì có lợi gì cho cô?”
“Mâu thuẫn logic quá.”
“Cô ta là tay l/ừa đ/ảo chuyên nghiệp. Cô giả dạng cô ta, không sợ cảnh sát bắt sao?”
Tôi tiếp lời: “Tôi sợ chứ. Nhưng thế giới của tôi khi ấy lại một lần nữa đảo đi/ên.”
“Tôi không kịp bỏ th/uốc, cũng chẳng thể gi*t người phóng hỏa, bởi ngay khi nghe tr/ộm điện thoại - cô ta đã phát hiện ra tôi.”
Bình luận
Bình luận Facebook