22.
Kỳ thi kết thúc sau ba ngày.
Tên của tôi, đứng đầu danh sách xếp hạng.
Đúng dịp kỷ niệm ngày thành lập trường, tôi thay mặt cho toàn bộ học sinh ưu tú, lên trên đài phát biểu.
Bố rất vui vẻ, tự mình chuẩn bị bản thảo diễn thuyết, dặn dò tôi phải đọc thật kỹ.
Tôi đồng ý.
Sau đó, theo tiếng nhạc, tôi bước lên trên đài, ở trước mặt tất cả mọi người, tôi lấy tờ giấy A4 đó ra, x/é nát.
“Xin chào tất cả các thầy cô giáo, các bậc phụ huynh và các bạn học sinh yêu quý. Tôi là học sinh tiêu biểu Mạnh Noãn, hôm nay, tôi rất vinh hạnh được đứng ở đây chia sẻ với mọi người chuyện cũ của tôi.
Hồi còn nhỏ, tôi đã từng có một quãng thời gian rất vui vẻ.
Thành tích thế nào cũng được, không cần quan tâm đến sách vở.
Rất nhẹ nhàng và tự do.
Có lẽ là từ sau lần đầu tiên thi được hạng nhất, mọi chuyện bỗng chốc trở nên căng thẳng.
Bố mẹ nhìn tôi, giống như đang thở dài, lại như đang kí//ch động.
Bọn họ bảo tôi rằng: “Tiểu Noãn, đã đến bước này rồi, thì nhất định phải giữ vững nó.”
“Làm như vậy thì bố mẹ sẽ vui vẻ ạ?”
Khi đó tôi rất đ//a//u lòng vì áp lực công việc hàng ngày của họ, muốn làm cho bọn họ vui vẻ.
“Có chứ, bố mẹ còn có thể vô cùng tự hào.”
“Vậy Tiểu Noãn nhất định sẽ làm được!”
Tôi không biết lời hứa này lại nặng nề đến thế.
Mãi cho đến một lần nào đó tôi không phát huy tốt, trong lúc hoảng hốt, tôi không cần thận làm rá/ch trang sách.
Bọn họ bỗng chợt trở nên phát đi//ê//n.
Thật là đáng s//ợ.
Lúc đó tôi mới nhận ra rằng, tôi còn không quan trọng bằng những quyển sách cái bút kia.
Cho nên kể từ đó, tôi lại càng cố gắng hơn, cẩn thận bảo vệ những thứ còn quan trọng hơn cả tôi này.
Chúng nó mới là m/á//u m–ủ ruột t–hịt của bọn họ.
Tôi chỉ là một vật chứa đựng, phải ngoan ngoãn nghe lời, không thể mắc sai lầm.
“Trước khi làm một người học sinh, chúng con cũng chỉ là một đứa trẻ, một cá thể đ/ộc lập.”
“Chúng con không phải là một con búp bê mặc cho cha mẹ chi phối, cũng không phải là một công cụ giúp mọi người khoe khoang.””
Tôi nhìn xuống dưới đài, thấy được khuôn mặt tái mét của bố tôi.
Cứng ngắc, g–iậ//n d–ữ, giống như những lúc tôi bị tr–ách m–ắ//ng vậy.
Tôi nhếch môi.
Vào thời khắc này, tất cả mọi người đều đang lắng nghe tôi nói chuyện.
Hình tượng bố tôi vất vả đắp nặn trong nhiều năm đã bị tôi h–ung hă–ng x–é rá/ch, v//ò n//át, giống như những mảnh giấy vậy, rơi xuống thành bùn.
Mọi người nhìn tôi, là nhìn Mạnh Noãn, chứ không phải cái vật chuyên chứa đựng ‘thành tích vượt trội’ kia.
Cho nên, tôi đã gằn từng chữ, chọn ra những điều quan trọng nhất.
Nhắm thẳng vào bố tôi.
“Thầy Mạnh, bố, con chưa từng làm ra chuyện gì khiến cho bố m//ất m//ặt cả.”
“Con không hề ph//óng đã—ng không kiềm chế, thành tích của con không phải lúc nào cũng hạ xuống.”
“Con đi học, là vì đọc sách, vì tìm hiểu thế giới này. Con muốn có quyền lựa chọn tương lai của mình, chứ không phải bị người khố//ng ch//ế g//iật dây như rối gỗ, bố ạ.”
“Con biết xấ//u hổ, hiểu lễ phép, con chưa từng làm gì khiến mình thất vọng.”
“Mà bố, từ trước đến nay bố lúc nào cũng tự cho là đúng răn dạy con, không phân biệt tốt x/ấu, chỉ nhận định là con có sai lâ`m. Chuyện này là không đúng.”
“Cho nên, hôm nay ở đây, con yêu cầu bố phải xin lỗi con.”
Bình luận
Bình luận Facebook