14
Ngày hôm sau đi làm, Ngụy Hoài cúi đầu co ro ở chỗ làm việc, cầu nguyện sao cho sự hiện diện của mình hoàn toàn biến mất. Nhưng sự việc không theo ý muốn. Phó Nhược Cảnh lại gọi cậu tới.
"Ngày mai có thời gian không? Đi công tác với tôi."
Nhìn Ngụy Hoài lề mề đi vào văn phòng, Phó Nhược Cảnh nhướng mày nói.
Ngụy Hoài: "Hả? Tôi không có thời gian."
"Vậy cậu có kế hoạch gì không?"
"Ờ ờ ờ... có lẽ, có thể, ờ, đúng rồi, tôi phải đi c/ắt ruột thừa!"
Thực ra ruột thừa hoàn toàn khỏe mạnh: Tôi cũng là một phần trong trò chơi của các người sao?
Phó Nhược Cảnh biết cậu đang tìm lý do, cũng không vạch trần, chỉ khẽ nhếch môi để cậu đi.
Dù sao, gọi cậu đến cũng chỉ để trêu đùa mà thôi.
15
Buổi tối tan làm, Ngụy Hoài là người đầu tiên lao ra khỏi tòa nhà văn phòng, bắt taxi về nhà.
Cậu tránh mặt Phó Nhược Cảnh.
Kết quả là vừa xuống lầu đã va phải anh.
Ngụy Hoài: "Anh có phải cố tình tan làm sớm để chờ tôi không?!"
Phó Nhược Cảnh với vẻ mặt vô tội: "Bị cậu phát hiện rồi."
Ngụy Hoài nghiến răng: "Anh như vậy là sẽ bị trừ lương đấy!!"
Phó Nhược Cảnh vừa mở cửa xe phụ vừa lãnh đạm ậm ừ: "Trừ thì trừ, lên xe đi, tôi sẽ dẫn cậu đi xem phim."
Ngụy Hoài: "Được, tiền của anh nhiều nên anh có quyền."
Bình luận
Bình luận Facebook