13
Nghe nói, tôi là người phụ nữ đầu tiên được Giang Tầm đưa về phòng.
Bên cạnh anh ta, không biết đã có bao nhiêu phụ nữ nhưng chưa từng có ai được đối xử tử tế, càng không ai bước chân vào phòng anh ta.
Giang Tầm là kẻ cực kỳ tự phụ, nhưng cũng rất cẩn trọng.
Anh ta không tin Phật, càng không thể tin bất kỳ ai trên đời này.
Tôi bị giam trong phòng của anh ta.
Nhưng.
Tôi không có chỗ để ngủ.
Ở góc phòng, có một cái chuồng chó lớn. Tôi… Bị nh/ốt trong đó.
Anh ta nói…
Chó thì phải ngoan ngoãn ở trong chuồng.
Giang Tầm rất hiểu cách phá hủy tâm lý phòng ngự của một người.
Anh ta từng chút một, ngh/iền n/át chút tự tôn còn sót lại của tôi.
Hai ngày liền, tôi không được ăn, cũng không có lấy một giọt nước, cả người gần như kiệt quệ.
Anh ta lấy một chiếc chậu sắt nhỏ, đựng đầy thức ăn ngon và nước, đặt tất cả trước mặt tôi.
“Muốn ăn không?”
Tôi cắn ch/ặt môi, không trả lời.
Bởi vì tôi biết, tiếp theo sẽ là một chuỗi nh/ục nh/ã không hồi kết.
Quả nhiên.
Thấy tôi nhìn chằm chằm vào nước, anh ta cố ý đẩy bát nước bằng sắt về phía tôi.
Bàn tay anh ta vuốt nhẹ mái tóc tôi, động tác dịu dàng đến nỗi không thể dịu dàng hơn.
Giọng nói cũng mềm mỏng và đầy mê hoặc:
“Vậy thì uống đi.”
“Không được dùng tay, nên uống thế nào, cô biết mà.”
Môi tôi khô đến mức như muốn nứt toác ra. Ai chưa từng trải qua sẽ không hiểu, cơn khát còn đ/áng s/ợ hơn cơn đói rất nhiều.
Không chịu nổi nữa.
Tôi gần như nhào tới, đôi tay r/un r/ẩy nâng chiếc bát sắt đựng nước, nhưng…
Chưa kịp uống một giọt, Giang Tầm đột nhiên đ/á đổ bát nước.
Thứ nước c/ứu mạng, tràn khắp nền đất.
Anh ta túm lấy tóc tôi, kéo mạnh đến rá/ch cả da đầu: “Không ngoan chút nào.”
Anh ta phất tay, lại có người mang một bát nước khác đặt trước mặt tôi.
“Muốn uống, thì làm theo.”
“Không làm thì chờ ch*t đi.”
Lựa chọn anh ta đưa ra rất rõ ràng.
Nhưng tôi không thể ch*t ở đây.
Giằng co một hồi, trước bờ vực sinh tử, tôi lại một lần nữa nh/ục nh/ã chọn cách thỏa hiệp.
Hai tay chống xuống đất, tôi gắng gượng cúi thấp người, r/un r/ẩy dí cằm xuống bát nước, gần như tham lam liếm từng giọt nước bằng lưỡi.
Như đúng yêu cầu của anh ta.
Qua khóe mắt, tôi thấy Giang Tầm hình như đang quay video, khóe môi nhếch lên hài lòng.
Anh ta đang cười.
Cười nhạo cái lòng tự tôn mong manh của tôi, cười nhạo sự thê thảm khi tôi phải chịu nhục mà sống sót…
14
Tôi hoàn toàn thỏa hiệp, biến mình thành một thứ phụ thuộc vào Giang Tầm.
Thế nhưng, không thể không thừa nhận…
Là một kẻ cầm đầu đường dây l/ừa đ/ảo, kỹ năng tẩy n/ão người khác của Giang Tầm thật sự rất điêu luyện.
Anh ta không ngừng phá hủy hàng rào tâm lý phòng ngự của tôi, chà đạp, s/ỉ nh/ục tôi, liên tục nhấn mạnh rằng tôi là kẻ hèn mọn nhất thế gian này.
Chỉ có anh ta mới chịu thu nhận tôi, để tôi làm con chó của anh ta.
Ngày qua ngày.
Trong tuyệt vọng và giằng x/é, tôi dần chấp nhận tất cả.
Nhân cách, tự tôn, kiêu hãnh.
Tất cả đều không còn quan trọng nữa.
Có thể sống sót mới là điều quan trọng nhất.
Vì để sống sót, tôi tập quen với việc từ bỏ lòng tự trọng, học cách chịu đựng trong những lần bị s/ỉ nh/ục và hành hạ, thậm chí còn học cách làm sao để lấy lòng Giang Tầm.
Không biết vì sao, Giang Tầm dường như rất say mê thân thể của tôi.
Vào ban đêm.
Anh ta luôn giam cầm tôi trên giường, hết lần này đến lần khác, không ngừng lặp đi lặp lại.
Anh ta không thích bật đèn.
Đã biết bao nhiêu lần tôi cố mở to mắt, nhưng chẳng thể nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Anh ta phủ lên người tôi, hòa mình vào màn đêm.
Anh ta th/ô b/ạo, dữ dằn.
Xem tôi như một món đồ chơi, một thứ bỏ đi, mặc sức chà đạp.
Vì để sống sót, tôi chỉ có thể nhẫn nhịn tất cả.
Không biết bao lần, tôi đã sinh ra một ảo giác…
Dường như tôi, sắp ch*t chìm trong màn đêm vô tận đó.
Bình luận
Bình luận Facebook