12
Trước mấy ngày lệnh cấm túc kết thúc, triệu chứng cảm cúm của Tiêu Tịch Ngọc cũng đã khỏi hẳn.
Bây giờ hơi thở ốm yếu bao quanh khắp người hắn cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, khuôn mặt tinh xảo xinh xắn của hắn cũng không còn trắng bệch yếu ớt như trước nữa.
Ngày Tiêu Tịch Ngọc rời khỏi phủ Quận vương, trời đổ mưa rả rích, những hạt mưa đọng lại trên mái hiên lần lượt rơi xuống đất, rồi lại nảy lên, tung tóe như những đóa hoa rụng.
Hắn đứng trước cửa Quận vương phủ như ý nguyện, sau lưng là xe ngựa vương phủ đã chuẩn bị.
“Sao không lên xe đi?” - Ta cau mày nhìn một bộ đồ của hắn đã gần ướt hết, đưa chiếc ô giấy dầu đang cầm trên tay cho hắn.
Tiêu Tịch Ngọc im lặng không đáp, chỉ nhận lấy cái ô, cầm trong tay.
Tiếng mưa rơi rả rích, tựa như tiếng kim bạc rơi rớt, trong trẻo và êm tai.
Chỗ quần áo bên chân thiếu niên đã ướt sũng.
Nửa ngày sau, cuối cùng hắn cũng nhẹ giọng nói: “Ta về chùa Đại Chiêu đây.”
Ta không nghe rõ nên chớp chớp mắt, đương nhiên ta biết hắn về chùa Đại Chiêu rồi.
Đương lúc đang suy ngẫm xem hắn nói thế là có ý gì, thì thấy hắn cúi đầu, giọng nói có chút gượng gạo, hắn nói: “Cơm chay trên núi, ngon hơn ở lầu Xuân Phong nhiều.”
Chưa đợi ta phản ứng lại, người thiếu niên ấy đã quay người bước lên xe ngựa.
Ta chỉ kịp nhìn thấy vành tai hắn nhuộm chút ráng hồng.
Bình luận
Bình luận Facebook