Tôi, Phí Vân Lương, CEO gia trưởng trong truyền thuyết, 30 tuổi (tính cả tuổi mụ), đẹp trai phong độ, hào hoa phong nhã, lại còn đ/ộc thân.
Chỉ vì ba chữ cuối cùng ấy, ông trùm gia trưởng đời trước - chính là bố tôi, đã dùng đủ chiêu lừa gạt để trong vòng một tháng, tôi phải chạy kpi 15 buổi xem mắt.
Tôi gồng mình nén những đường gân xanh đang gi/ật giật ở thái dương, tự nhủ: Cha ruột đấy, phải hiếu thuận, phải nhịn.
......Thế rồi đến lượt lần thứ 16.
Không nhịn nổi nữa!
Sau bữa ăn lần thứ 16 về nhà, tôi đ/ập bàn đứng phắt dậy: "Nhà mình có ngôi vương nào cần kế thừa không mà bắt con cưới? Con trai trẻ tuổi phong hoa mạnh mẽ thế này, cưới vội làm gì, mắc sinh con đẻ cái đâu?"
"Hay là bố đang nóng lòng muốn có cháu? Nếu muốn cháu thì từ mai con không quản lý công ty nữa. Con sẽ đi xem mắt suốt ngày, ba bữa cơm đều xem mắt, từ sáng đến tối mở mắt ra là xem mắt. Họp hành bố lo, đối tác bố giải quyết, việc lớn nhỏ công ty đều bố tự xử!"
"Ái chà không được!" bố tôi gi/ật mình, vội ôm ng/ực làm bộ yếu ớt: "Bố già rồi, mắt đã mờ, sức cũng yếu. Công ty để trong tay ông già lụ khụ như cha, sớm muộn gì cũng phá sản!"
Tôi cười lạnh.
Chỉ giỏi lười.
"Vả lại đâu đến nỗi khó xem mắt thế, cần gì phải ba bữa một ngày... Con không hạ tiêu chuẩn xuống được à?"
Ông lão lẩm bẩm.
Liếc nhìn Bùi Á đang ngồi ngay ngắn bên cạnh chưa từng tham gia đối thoại, tôi nhướng mày: "Xin lỗi cha, cái này thật sự không hạ nổi."
"Ngày ngày đối diện với Bùi Á xinh đẹp như hoa của con, làm sao tiêu chuẩn có thể thấp được?"
Bình luận
Bình luận Facebook