Lúc đầu, một số con giun đất vừa to vừa dài vừa đỏ thường xuất hiện một cách khó hiểu trên các ruộng nước và đất trồng rau trong làng.
Chúng cuốn lấy con người như rắn, rồi nhân cơ hội đó chui vào lỗ mũi, miệng và những chỗ khác.
Bà cô Ba vừa nhìn là biết có chuyện kì lạ, sau khi bà ấy cho người giải quyết những con giun kia, bà ấy đoán ra sau núi bị người khác quấy rầy nên nhờ trưởng làng triệu tập cả làng họp.
Bố tôi và những người khác vì không muốn bị phát hiện, đã đào một cái hang dưới chân núi, ch/ôn tất cả những món châu báu vào trong đó.
Sau khi tình thế nguy cấp qua đi, bố tôi và chú Bình Đầu đã đào châu báu lên, kết quả là số châu báu đó đã không cánh mà bay.
Diệp Căn khăng khăng bảo bố tôi đ/ộc chiếm tài sản, nên bắt bố tôi giao số tiền đó ra.
Bọn họ cứ cãi nhau suốt đường trở về làng.
Khi bà cô Ba biết được chuyện này đã rất tức gi/ận: “Các người gây ra họa lớn rồi! Năm chiếc qu/an t/ài đó chứa đầy những con q/uỷ nhỏ oán h/ận! Tên đó trả nhiều tiền để m/ua đất chỉ để lợi dụng phúc trạch của ngọn núi phía sau, giải trừ nộ khí của đám q/uỷ, hồi hướng cho chúng vãng sinh, các người thì hay rồi, dám đi đào m/ộ, tr/ộm luôn cả vật bồi táng!”
“Các người sẽ hại ch*t người dân trong làng đấy!”
Nhưng lúc đó biết được thì quá muộn, mưa hơn nửa tháng, sông vỡ đê, lũ lụt bắt đầu xảy ra.
Bố mẹ tôi kéo ông bà nội ra phía sau cái cây, mới phát hiện ra tôi đã biến mất.
Ngay khi bố tôi đang suy nghĩ, chú nhỏ ngậm tờ giấy nhập học trong miệng, bế một đứa trẻ bốn tuổi là tôi lên bằng cả hai tay và đi ngược dòng nước về phía bố tôi.
Lúc đó nước đã ngập đến ng/ực của chú nhỏ, bố tôi đón lấy tôi, đưa tay ra muốn kéo chú nhỏ, một cơn sóng lớn ập đến, chú nhỏ bị cuốn xuống dòng nước cuồn cuộn trong cơn h/oảng s/ợ.
“Nên chú nhỏ nghĩ tôi đã hại chú, nhiều năm trôi qua chú ấy vẫn tìm cơ hội để kéo tôi làm kẻ ch*t thay.”
Tôi lẩm bẩm một mình, ngơ ngác nhìn vào khoảng không trước mặt.
Thất Khôi hỏi: “Sao không đào cổng làng để cho nước chảy ra?”
Ông nội tôi nhớ lại: “Trận lũ lụt năm đó rất đ/áng s/ợ, đội c/ứu hỏa dùng máy xúc đào cổng làng suốt một ngày một đêm nhưng không đào được, cuối cùng chị dâu Ba phải dùng tới chút thủ thuật thì nước mới rút, lúc này máy xúc mới đào được cổng làng.”
Bà cô Ba nói: “Trận lũ lụt năm đó rất nhiều người ch*t, vì không để họ hóa thành á/c q/uỷ, ta chỉ có thể siêu độ cho họ, không ngờ chú nhỏ của cháu chạy trốn, còn hóa thành á/c linh m/a nước.”
“Tịch Tịch, tối nay ta vẫn phải khai thiên nhãn cho cháu, cháu nhớ kỹ, khi nào nhìn thấy chú nhỏ thì phải dán lá bùa này lên người chú ấy ngay.”
Bà cô Ba đưa cho tôi lá bùa vẽ bằng m/áu chó đen.
Nghĩ đến việc tối nay m/a nước là chú nhỏ đến tìm tôi, tôi lại sợ hãi: “Bà ơi, lá bùa này dùng để làm gì ạ?”
“H/ồn bay phách lạc, mãi không siêu sinh.”
Bình luận
Bình luận Facebook