"Ưm."
Tôi còn chưa nói xong thì môi Kỳ Lan đã áp xuống.
Nụ hôn từ gấp gáp ban đầu dần dần chậm lại, anh ấy khẽ liếm láp đôi môi tôi.
Tôi bị hôn đến mức thở không nổi.
Hình như anh ấy cảm nhận được điều đó, giọng nói khàn khàn: "Tiểu Ly, nhớ thở."
Tôi còn chưa kịp thở đều thì môi Kỳ Lan lại áp xuống, mãnh liệt hơn lúc nãy.
Tôi cảm nhận được lưỡi anh ấy đang khuấy đảo trong khoang miệng tôi, cư/ớp đi chút không khí ít ỏi còn sót lại.
Tay anh ấy chạm đến nơi chiếc đuôi hồ ly của tôi đã hóa hình.
"Ưm."
Tôi khẽ rên lên một tiếng, đó là điểm nh.ạy cả.m nhất của tôi.
Cơ thể tôi mềm nhũn, hai tay ôm ch/ặt lấy cổ Kỳ Lan.
Anh ấy cúi đầu nhìn tôi, đôi mắt ướt đẫm, khẽ cười.
"Tiểu Ly, ôm ch/ặt anh."
Sau đó anh ấy dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng trêu chọc nơi đó.
Cơ thể tôi run lên bần bật, miệng không tự chủ được phát ra những âm thanh đáng x/ấu hổ.
"Anh, đừng..."
Có thứ gì đó từ cơ thể tôi phun ra.
Tôi vùi đầu vào cổ anh ấy.
Tôi vốn định giúp anh, sao cuối cùng lại thành tôi ra trước vậy?
Tôi liếc nhìn, anh ấy vẫn còn cứng.
Tôi nghỉ ngơi một lúc rồi ngẩng đầu lên, nhìn anh bằng đôi mắt long lanh nước.
"Anh, em phải giúp anh thế nào?"
Kỳ Lan dẫn dắt tay tôi, nắm lấy nơi đó.
Qua một lúc lâu, tay tôi đã mỏi nhừ...
"Lần sau anh đừng làm lâu như vậy nữa." Tôi nhìn lòng bàn tay đỏ ửng của mình, tủi thân nói.
Khóe miệng Kỳ Lan nở một nụ cười bất lực, xoa đầu tôi:
"Anh sẽ cố gắng."
Bình luận
Bình luận Facebook