Lần đầu tôi nhận ra Giang Tầm không ổn là năm đầu hắn vào học trường trung học quý tộc.
Lúc đó tôi ra nước ngoài dự sự kiện với gia đình, nhân tiện tham gia buổi đấu giá do một hãng xa xỉ, rồi cũng nhân tiện đấu giá chiếc mặt dây chuyền đắt đỏ.
Thứ người khác dành cả đời chưa chắc m/ua nổi chỉ là món đồ tầm thường với tôi.
Về nước tôi liền đưa cho Giang Tầm.
Sau đó tôi nói chuyện với bố trong thư phòng, đang bàn chuyện du học sau Tết thì bỗng nghe tiếng ồn ào bên ngoài.
Tôi liền gọi người vào hỏi chuyện.
Quản gia biệt thự cúi mình bước vào, cúi đầu thận trọng thưa: "Là...cậu chủ nhỏ của công ty kỹ thuật Phương Ninh đến, cậu ta có chút chuyện với cậu chủ Giang, hình như lúc cãi nhau cậu ta ném thứ gì đó xuống hồ, cậu chủ Giang nhảy theo rồi."
Tôi lắng nghe với khuôn mặt vô cảm, duy trì vẻ bình tĩnh.
Thực ra mu bàn tay tôi đã nổi đầy gân xanh, đầu ngón tay cũng hơi trắng bệch.
Hắn rất có bản lĩnh đấy, giờ dám nhảy xuống hồ vào giữa mùa đông giá rét luôn?
Tiếng đồ sứ chạm nhẹ vào mặt bàn đột nhiên vang lên phía sau.
“Giang? Giang Tầm?” Bố tôi đặt tách trà xuống, ngẩng đầu nhìn tôi.
“Có phải là đứa trẻ con mang về từ trại trẻ mồ côi không?”
“Đúng vậy.” Tôi gật đầu, nhìn ra ngoài, vô tình thấy những chiếc lá rơi lả tả.
“Càng lớn càng không khiến người ta yên tâm.”
Tôi mỉm cười: “Con ra ngoài xem thử.”
Bình luận
Bình luận Facebook