11
“Em không có! Không phải!”
Tôi đầu tiên là la lên hai tiếng, lại đối diện với khuôn mặt bình tĩnh của Hứa Duyên.
Đúng là trò cười.
Hắn vẫn bình tĩnh như vậy.
Nói không chừng trước khi ngồi xe lăn hắn cũng bởi vì bị lời ng uyề n đó hành hạ qua.
Không đúng!
Nói không chừng bây giờ vẫn còn đang mặc!
Tôi liếc nhìn m ô n g hắn.
Vừa nghĩ đến một người nghiêm túc lạnh lùng như hắn, trong quần lại mặc tã lót, tôi liền nhịn không được muốn cười.
Tôi đổi giọng:
“Đúng vậy ~ thầy ơi thầy không biết đúng không, hiện tại rất thịnh hành mặc tã lót đấy. Nói không chừng một số người thoạt nhìn đứng đắn chính chắn cẩn thận, thật ra trong quần cũng có một cái tã lót in hoa nha ~”
Hứa Duyên rũ mắt xuống, nhàn nhạt nhìn về phía sắc mặt đắc ý của tôi.
“Tôi không mặc.”
Tôi trợn trắng mắt.
Hắn không mặc thì quần hắn đầy c ứ t.
Mặc tã mà miệng còn không thừa nhận.
Thật sự vô cùng buồn cười.
Bác sĩ không nói gì.
Nhớ tới trên m ô n g tôi còn in hai hàng chữ, tôi cầm th/uốc trong tay bác sĩ tự mình bôi lung tung một chút.
Sau khi bôi xong tôi vòng tay qua cổ Hứa Duyên, dựa vào thân thể hắn khập khiễng đi ra khỏi phòng y tế.
“Này, cậu thành thật nói đi, có phải cậu cũng trúng lời ng uyề n kia hay không?”
Vai Hứa Duyên dùng sức chống đỡ tôi, đuôi mắt nhẹ nhàng nhìn qua.
“Đúng.”
“Ha ha cười ch*t! Tôi đã nói chuyện này có gì mà không dám thừa nhận chứ! Tôi cũng giống cậu!”
“Không có không thừa nhận.”
Hứa Duyên quay đầu lại, mặt dán vào tôi rất gần, đôi môi hơi đỏ mở ra rồi khép lại.
“Miệng còn đ/au không? Hình như bị tôi hôn rá/ch rồi thì phải.”
Bình luận
Bình luận Facebook