Đến lúc bà ấy gần đến ngày sinh, mấy cách của tôi hầu như đều thử hết rồi.
Thế nên tôi nhờ Lương Phong giúp, tìm ra thằng đàn ông mà mẹ mê ở thành phố.
Hoá ra nó đã nghỉ việc ở cái quán rư/ợu đó từ lâu, giờ thất nghiệp, thường xuyên xuất hiện ở một khu chung cư sang trọng.
Tôi dò hỏi mới biết nó đã có vợ — một đứa nhà giàu nóng tính, rất coi trọng hình thức. Biết nghề của nó hay tiếp xúc với phụ nữ, cô ta bắt nó phải nghỉ việc.
Thèm chiếm hữu thế này, nếu biết thằng đó bên ngoài làm những chuyện đó, không biết cô ta sẽ phản ứng thế nào.
Tôi bỗng thấy tò mò.
Lương Phong đưa tôi về, trước khi đi mặt anh lo lắng:
“Cô vẫn định ở lại chứ? Cô nên đi, ở lại chỉ làm mình lún sâu hơn thôi.”
“Tôi để quá khứ lại cho quá khứ.” Tôi liếc anh, kh/inh bỉ cười khẩy:
“Không thể buông được.”
“Lương Phong, tôi biết ơn anh vì chuyện chị, nhưng trong lòng tôi vẫn coi anh là kẻ hèn.”
“Chị khi đó mang th/ai con của anh, anh biết rõ mà sao không liều mình dẫn chị đi, mà lại bảo ki/ếm đủ tiền rồi quay về? Anh từng nghĩ chị ở nhà sẽ chịu đựng ra sao sao?”
Lương Phong gi/ật mình, im lặng rất lâu.
Suốt thời gian này tôi nhận ra mình đổi khác, tôi muốn tr/a t/ấn mẹ tôi, có lẽ tâm lý mình đã kỳ quặc từ lâu, nhưng tôi tin chị em tôi đồng tâm nên chị sẽ vui hơn khi thấy vậy.
Mẹ sắp đến ngày sinh, bà nằm liệt giường, sợ con trong bụng gặp chuyện.
Bà không dám ra, nhưng có người lại tới tìm.
Một người phụ nữ mắt sắc như d/ao, tô son đỏ choang, đ/á bật cửa nhà tôi, vừa cào cấu vừa m/ắng:
“Con đàn bà rẻ mạt! Ra đây cho tao!”
“Sao, mày dám cư/ớp chồng tao mà không dám nhận à?!”
Chương 20
Chương 6
Chương 6
Chương 6
Chương 24
Chương 7
Chương 7
Chương 6
Bình luận
Bình luận Facebook