Phần ngoại truyện · Lục Tước của kiếp trước.
Sau khi Lâm Nhiên qu/a đ/ời, tôi không còn yêu ai khác nữa.
Lâm Nhiên chiếm cứ toàn bộ thanh xuân của tôi, cũng trở thành sự ấm áp mà tôi vĩnh viễn hoài niệm.
Tôi vẫn luôn tự trách mình, tại sao lại hẹn em ấy gặp mặt vào ngày đó!
Nếu như tôi không tham lam muốn thổ lộ tình cảm với em ấy, liệu em ấy có phải sẽ không xảy ra chuyện bất ngờ hay không?
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đắm chìm trong công việc, trở thành kẻ cuồ/ng sự nghiệp trong mắt mọi người.
Nhưng chỉ có tôi mới biết, tôi không muốn để mình rảnh rỗi, để cho tôi có thời gian suy nghĩ về Lâm Nhiên.
Có người từng khuyên tôi, hãy tìm một người bạn đời, thậm chí là nuôi một tình nhân nhỏ, không cần tình cảm, chỉ để giải trí một chút, nếu không thì quá cô đơn.
Tôi từ chối.
Tôi cũng cảnh cáo những người xung quanh, không cho phép bất kỳ ai nhắc lại loại chuyện này.
Ngoại trừ Lâm Nhiên, tôi không muốn ai khác.
Không ai biết, Lâm Nhiên tốt đến nhường nào.
Khi còn bé, Lâm Nhiên giống như cái đuôi nhỏ của tôi, thường xuyên đi theo phía sau tôi.
Chúng tôi là bạn bè, là anh em, là tri kỷ.
Sau đó, tôi đã động tâm với em ấy, muốn em ấy trở thành người yêu của tôi.
Nhưng tôi không kịp để em ấy biết, tôi yêu em ấy.
Vài chục năm sau, tôi vẫn cô đơn một mình.
Khi tóc bạc hoa râm, tôi nằm trên giường bệ/nh, hồi tưởng lại những điều tiếc nuối trong cuộc đời này.
Tôi tiếc nuối, không được ở bên Lâm Nhiên, không bảo vệ Lâm Nhiên thật tốt, không trở thành người yêu của Lâm Nhiên, không được nhìn thấy Lâm Nhiên trưởng thành, trở thành thanh niên, trung niên, biến thành một ông lão.
Ở trong trí nhớ của tôi, Lâm Nhiên vĩnh viễn là vẻ mặt tươi cười đó, thiếu niên thanh xuân sáng bừng rực rỡ.
Nếu như có kiếp sau, tôi muốn ôm lấy em ấy, nói với em ấy: "Lâm Nhiên, anh yêu em, không cho phép em rời xa anh lần nữa."
Bình luận
Bình luận Facebook