12.
Hôn lễ này, cuối cùng vẫn không đủ suôn sẻ.
Dù nhẫn đã được trao, lễ cưới đã chính thức hoàn thành.
Nhưng trước có Giang Duật Phong, sau lại có Thịnh Tiêm Tiêm vội vàng xuất hiện.
Cô gái nhỏ bé có vẻ ngoài yếu đuối, như thể không thể tự lo liệu được, cũng mặc một chiếc váy trắng, khóc đến hoa lê đái vũ.
Cô ta nắm ch/ặt cánh tay của Giang Duật Phong, ngay tại hội trường lễ cưới mà tỏ tình.
“Năm đó là anh đã cưu mang em, từ lần đầu gặp anh, em đã rất thích anh. Giang Duật Phong, Tô Đường Nguyệt không biết trân trọng anh cũng không sao, anh còn có em, em luôn yêu anh, cũng sẽ không có ai yêu anh nhiều hơn em!"
Vẻ mặt Giang Duật Phong kinh ngạc, đưa tay đẩy Thịnh Tiêm Tiêm ra: “Nhưng… anh chỉ coi em là em gái.”
Giữa ánh mắt của biết bao người, Thịnh Tiêm Tiêm đã lấy hết dũng khí để tỏ tình, tự cho rằng đối phương cũng có tình cảm với mình, vì vậy, cô ta liều lĩnh bày tỏ tất cả tình yêu của mình cho đối phương.
“Nếu anh không thích em, rõ ràng đã biết mẹ em cố tình gây chuyện, tại sao còn cưu mang em?”
“Nếu anh không thích em, tại sao lại đối xử tốt với em như vậy?”
“Nếu anh không thích em, tại sao lại bỏ rơi Tô Đường Nguyệt mà quay lại bên em?”
“Nếu anh không thích em, tại sao lại cho em ảo giác, khiến em nghĩ mình ở trong lòng anh quan trọng như vậy?”
Đến cuối cùng, Thịnh Tiêm Tiêm gần như phát đi/ên.
Giang Duật Phong vẫn giữ vẻ mặt ngỡ ngàng, há miệng, nghiêm túc nói: “Vì anh coi em như em gái.”
Thịnh Tiêm Tiêm đột nhiên im lặng.
Cô ta đi/ên cuồ/ng chạy ra ngoài, vừa chạy vừa nói: “Được, vậy thì đừng bao giờ quan tâm đến tôi nữa, dù tôi có ch*t cũng không cần anh lo!”
Nghe thấy những lời này, Giang Duật Phong vội vàng đuổi theo.
Hai người, một trước một sau, rời khỏi hội trường lễ cưới, mọi người xung quanh ngồi xem một màn nào nhiệt, kết thúc rồi tiếp tục quay lại bữa tiệc.
Tôi nhìn bóng lưng của họ, không khỏi lắc đầu: “Ng/u ngốc.”
Bình luận
Bình luận Facebook