Mặt trời đã chìm hẳn sau lưng núi.
Con chó mực lớn im bặt, nằm phục xuống bên cạnh tôi.
Trong màn đêm dày đặc, chẳng ai nhận ra trên gò đất này còn có một người một chó.
Tôi vặn vẹo bộ n/ão đờ đẫn, dù nó đã mục ruỗng nhưng trước những manh mối rành rành, mảnh vụn sự thật vẫn dần hiện ra.
Sáng nay có cơn mưa nhẹ. Vết đất mới đào cho thấy tấm da người này đã bị ch/ôn từ lúc tinh mơ.
Vậy mà chị ba lại nói đã thấy đứa em gái trên núi lúc xế chiều, thật vô lý!
Chị ba đang nói dối.
Nghĩa là bây giờ... chính chị ba mới là q/uỷ l/ột da!
Cơn lạnh thấu xươ/ng chạy dọc sống lưng.
Chị hai vẫn đang ở trong nhà với chị ba.
Tôi phải cảnh báo ngay với chị!
Buộc con chó vào gốc cây, tôi phóng như bay về nhà.
Chị ba vẫn đang ăn trong bếp, hàm nghiến lia lịa như thể đói lả.
Bóng chị hai in trên cửa sổ phòng mẹ, dáng ngồi thẫn thờ trên ghế.
Tôi xô cửa ập vào..
"Chị hai!" – tiếng gọi khàn đặc nén trong cổ họng.
Chị quay đầu.
Tất cả lời định nói đông cứng trong miệng.
Bởi tôi đã thấy rõ:
Trong tay chị lấp lánh chiếc gương đồng xưa, có lẽ là của hồi môn mẹ để lại.
Những lọ son phấn xếp thành hàng thẳng tắp.
Chị hai... đang tỉ mẩn tô vẽ trang điểm cho khuôn mặt mình.
Bình luận
Bình luận Facebook