4
Đến trước cửa đại lao, ta nhét số ngân tử trong tay vào lòng bàn tay lính cai ngục: “Hai vị đại ca, ngân tử ở chỗ ta còn có, làm phiền hai vị giúp đỡ ta thuận lợi chút.”
Đêm đã khuya như vậy, ai cũng không phải kẻ ngốc, có tiền thì sẽ được giúp đỡ ngay thôi mà.
“Mau vào đi, một nén hương thời gian, không thể lâu hơn đâu.”
“Aizz! Được được được! Đa tạ hai vị đại ca!”
A Hạ ấy đang mặc đồ của tù nhân, ta chỉ nhìn chàng ấy một cái rồi cười rạng rỡ: “A Hạ, huynh mặc đồ của tù nhân cũng rất nổi bật, ta thích quá đi.”
Qua cửa lao, ta cũng có thể cảm nhận được khóe miệng chàng ấy nhếch lên cử động mấy lần.
Ta bị A Hạ thu hút đến nhìn không chớp mắt, trong phút chốc ta quên mất mình đến đây làm gì.
A Hạ khua tay trước mặt ta: “Sau này đừng đến nơi này nữa.”
Ta mím môi: “Ta đến thăm huynh thôi mà, còn mang cho huyh chút đồ ăn nữa.”
Trong mắt A Hạ hiện lên sự tò mò, cho đến khi lấy ra mấy quả mè đã nở tung cách đây mấy ngày, ta mới nhận ra sắc mặt của chàng ấy còn đen hơn cả những quả mè.
“Sau này không được xuống bếp nữa, những này ta không ở bên cạnh, muội đem số ngân tử ở dưới gốc cây bồ kết đào lên, đi các lầu quán ở trên phố ăn đi.”
Ta chột dạ không dám nhìn chàng ấy.
Ờ…… Làm sao mà nói với chàng ấy ta sớm đã đào ngân tử lên đút lót cho lính cai ngục rồi chứ?
Chàng ấy sẽ tức gi/ận không?
Dù sao bao năm nay ta chưa bao giờ nhìn thấy A Hạ gi/ận ta.
Ta giả vờ gật đầu: “Biết rồi.”
Chàng ấy lại nói thêm: “Sự việc này phức tạp, không đơn giản chỉ là vấn đề của rư/ợu, phía sau khả năng là…..”
Chàng ấy đột ngột dừng lại, như thể không muốn ta nghe những gì chàng ấy nói tiếp theo.
Thấy ta ngẩng đầu, chàng ấy nhét một viên bánh mè vào miệng: “Nếu ta không thể ra ngoài được thì muội đến huyện Nam tìm một người tên là Triệu Thế Toàn, huynh ấy sẽ bảo vệ cho muội an toàn, nhớ rõ chưa?”
Ta không để tâm lời nói của chàng ấy mà ngước mắt lên với một chút hy vọng: “Nếu ta là công chúa, có phải là sẽ c/ứu được huynh không?”
Bụp!
Những viên bánh mè trong tay A Hạ rơi vãi khắp sàn.
Những cảm xúc trong mắt chàng ấy phức tạp đến mức ta thừa nhận mình không thể hiểu được chúng.
“Châu Ngâm Thương, hãy nhận kỹ sự thật đi, trước giờ muội chưa từng là công chúa gì hết!”
Đây là lần đầu tiên A Hạ gọi ta bằng tên đầy đủ.
Đây cũng là lần đầu tiên A Hạ nói chuyện với ta bằng giọng điệu lạnh lùng như vậy.
Ta thì thầm “ò” một tiếng rồi cúi xuống nhặt những viên bánh mè trên mặt đất: “Huynh đừng lãng phí chứ, cái này là do ta tự làm đấy.”
Chàng ấy sững sờ một lúc rồi từ từ cúi xuống nhặt những viên mè trên mặt đất cùng ta.
Chàng ấy nhét những viên bánh mè trên đất nhét vào miệng, không hề tỏ ra chút gh/ét bỏ nào cả.
Bình luận
Bình luận Facebook