Khi ba tôi nghe thấy tiếng kêu thì vội vã chạy đến, Phương Phi Viễn đang đ/è Lý Phi Minh xuống đất và đ/ấm vào mặt của Lý Phi Minh.
Ba tôi nhìn thấy thì rất lo lắng.
Ông ta vội vàng chạy tới đ/á Phương Phi Viễn ra, rồi ôm Lý Phi Minh vào lòng: "Con trai, con trai, tỉnh lại đi!"
Miệng và mũi Lý Phi Minh chảy m/áu, gần như hôn mê.
Ba tôi nổi gi/ận: "Gọi 120! Phương Phi Viễn, c/on m/ẹ mày, mày đợi đấy!"
Phương Phi Viễn bị vệ sĩ của ba tôi đ/è xuống, anh ta giơ bàn tay đang chảy m/áu lên: "Chính Lý Phi Minh đã dùng bút đ/âm con trước!"
Ba tôi hét lên: "Em trai mày chỉ mới 12 tuổi thôi!"
Lúc này Lý Phi Minh đã tỉnh táo, khóc nức nở một cách yếu ớt trong vòng tay của cha tôi: "Ba đối xử với con tốt hơn anh trai, cho nên anh trai mới không vui, nên mới tức gi/ận với con…"
Ba tôi tức gi/ận đến mức đỏ mắt, ông ta bế Lý Phi Minh lên, trừng mắt nhìn Phương Phi Viễn, sau đó xoay người chạy đến xe c/ứu thương bên ngoài.
Vệ sĩ và bảo mẫu vội vã rời đi cùng ông ta.
Chỉ có Phương Phi Viễn đứng im tại đó.
Anh ta cầm lấy bát trái cây trên bàn ném về phía đám bạn học đang tụ tập xung quanh: "Nhìn cái gì, cút hết đi!"
Các bạn học sợ hãi bỏ chạy, Phương Phi Viễn đứng tại chỗ thở hổ/n h/ển, một lúc sau anh ta ngước mắt lên nhìn sang một bên: "Sao cậu vẫn đứng ở đây?"
Người ở lại không rời đi, tất nhiên là tôi.
Tôi từ từ đi về phía trước, nhẹ nhàng vỗ lưng của Phương Phi Viễn: "Ông Lý quá bất công với cậu, cho dù Lý Minh Phi là con trai ruột của ông ấy, ông ấy cũng không nên thiên vị như vậy."
Hình tượng của Phương Phi Viễn trong mắt mọi người vẫn luôn là con trai gia đình giàu có, mọi người đều cho rằng anh ta là con riêng của ông Lý, kính trọng anh ta ba phần.
Nhưng sau khi bước vào ngôi nhà này, sự khác biệt giữa con trai riêng và con trai ruột trở nên rõ ràng.
Lúc này, bị tôi chọc đúng vào nỗi đ/au, tay Phương Phi Viễn r/un r/ẩy dữ dội, anh ta hung tợn nói: "Một đứa đi/ên bị thiểu năng trí tuệ, thế mà ông ta lại nâng niu trong lòng bàn tay như một bảo vật!"
Tôi khẽ thở dài: "Không có cách nào, ai bảo việc kinh doanh gia đình là của ông Lý chứ, ông ấy họ Lý, cậu họ Phương, cho dù m/áu mủ cũng có sự khác biệt."
Phương Phi Viễn nghiến răng c/ăm h/ận: "Cậu thì biết cái gì? Cậu không biết gì cả! Nếu không phải mẹ tôi giúp ông ta, ông ta đã phá sản từ lâu rồi. Doanh nghiệp của gia đình này đáng lẽ phải mang họ Phương mới đúng!"
Tôi lập tức chen vào: "Đúng vậy, mặc dù tớ là người ngoài, nhưng tớ cũng thường xem tin tức, nói ông Lý luôn dựa vào người vợ đảm đang như chủ tịch phu nhân mới có thể lại ki/ếm bộn tiền."
"Nhưng trên thế giới này, có quá nhiều truyện là bản sao của ông Quách Đông và con sói*, những người đã nhận được sự trợ giúp của cậu không những không cảm kích cậu, mà còn cắn trả sau khi giành được quyền lực…" (*đây là câu chuyện về việc giúp người hại ta của Trung Quốc)
Tôi nói nhỏ, thấy ánh mắt Phương Phi Viễn càng ngày càng tà/n nh/ẫn.
…
Mẹ, con vẫn nhớ hồi con còn rất nhỏ, mẹ đã m/ua dế cho con.
Những con dế đó được nh/ốt trong các lồng khác nhau, con nghịch ngợm bỏ chúng vào một hộp giày. Kết quả là ngày hôm sau tất cả những con dế đều ch*t.
Lúc đó, con đã khóc và rất buồn, mẹ đã dạy con nên giữ chúng ở riêng, nếu không chúng sẽ chiến đấu với nhau.
Bây giờ, con không phải là cô bé sẽ khóc lóc vì cái ch*t của những con dế.
Con sẽ để "dế" của mình chung lại với nhau và xúi giục chúng cắn nhau.
Thì ra cảm giác nuôi trùng lại hạnh phúc như vậy.
Mẹ đoán xem, ai trong số họ sẽ ch*t trước đây?
......
Lý Phi Minh nằm viện, tôi ở lại trong biệt thự với Phương Phi Viễn.
Là người duy nhất ở bên cạnh anh ta trong giai đoạn khó khăn, sự tin tưởng của Phương Phi Viễn dành cho tôi nhanh chóng trở nên sâu sắc hơn.
Thậm chí anh ta còn nói: "Chiêu Chiêu, sau khi tôi thừa kế tài sản của gia đình, tôi sẽ cưới cậu làm vợ của tôi."
Tôi ngạc nhiên, xúc động: "Không sao, tớ không quan tâm cậu có thừa kế tài sản gia đình hay không, chỉ cần trái tim cậu thuộc về tớ là đủ rồi."
Đến đêm, Phương Phi Viễn muốn ở bên cạnh tôi.
Nhưng tôi nói tôi phải về nhà: "Mẹ tớ đang đợi tớ ở nhà."
Anh ta hơi sững sờ: "Mẹ? Cậu không phải là trẻ mồ côi sao?"
"Đó là mẹ nuôi của tớ." Tôi giải thích với anh ta.
Bình luận
Bình luận Facebook