Tạ Tranh bảo tôi mười giờ đến, nhưng khu trung tâm thủ đô tắc nghẽn kinh khủng, tôi đành đến muộn hẳn nửa tiếng.
Khi tới công ty, chỉ cách một cánh cửa, tôi đã cảm nhận được bầu không khí ngột ngạt, u ám bao trùm. Vẻ mặt "cậu tự lo đi" của cô thư ký càng khiến tôi như đang đối mặt với kẻ th/ù.
Tôi bồn chồn lo lắng đẩy cửa văn phòng tổng giám đốc. Nghe thấy tiếng động, Tạ Tranh chỉ ngước mắt liếc nhìn rồi lại cúi đầu tiếp tục xử lý công việc.
Tôi đứng một bên, thấy anh thật sự không có ý định để ý tới mình, đành phải phá vỡ sự im lặng trước: "Cái này.. tôi đến muộn."
...
"Anh cũng biết khu trung tâm thủ đô tắc gh/ê lắm mà, tôi đã đi sớm hẳn một tiếng rưỡi rồi, ai ngờ hôm nay tắc kinh khủng thế."
......
Quả nhiên Tạ Tranh nổi gi/ận rồi. Tôi nói đến khô cả môi mà anh nhất quyết không đáp lời. Giá như tôi trực tiếp… Thôi, tôi không dám.
Tôi lại mở miệng để giảm bớt căng thẳng: "Haha, cái khăn tay ấy tôi đã giặt sạch rồi, giặt tay đấy, dùng bột giặt mùi hoa chi tử mà anh thích nhất..."
Tôi chưa nói hết câu, Tạ Tranh bất ngờ ngẩng đầu lên. Tôi sững người, quên bẵng mình định nói gì. Tạ Tranh vẫn không biểu lộ cảm xúc, nhưng không lạnh lùng với tôi nữa: "Đưa khăn tay đây."
Tôi vội vàng đưa chiếc khăn cho anh. Khi nhận, có lẽ Tạ Tranh không để ý, đầu ngón tay anh khẽ chạm vào lòng bàn tay tôi. Tôi vội rụt tay lại. Tôi sợ.
Tôi sợ Tạ Tranh nghi ngờ tôi có ý đồ đen tối, cố tình chạm tay anh để chiếm tiện nghi, rồi lại cho tôi một trận đò/n. Con người Tạ Tranh này, nhìn thì có vẻ nho nhã, đàng hoàng, nhưng đ/á/nh người lại khá đ/au.
Trận đò/n bốn năm trước đến giờ nghĩ lại tôi vẫn thấy ê răng. Tới lúc này tôi vẫn còn kinh ngạc, tối qua tôi lấy đâu ra gan dám b/ắt c/óc Tạ Tranh.
Thấy anh một mình dựa vào thân cây chờ tỉnh rư/ợu, tôi không nghĩ ngợi giơ tay trùm bao bố lên người anh, rồi vác Tạ Tranh chạy như đi/ên.
Nói là định làm gì à? Cũng không hẳn, tôi chỉ muốn chiếm chút tiện nghi bằng lời nói thôi. Hôm qua trong bữa tiệc, có người hỏi anh: "Thiếu gia, người đàn ông kia cứ nhìn cậu mãi, hai người quen nhau à?"
Tạ Tranh nghiêng đầu liếc tôi, rồi thản nhiên quay đi: "Không quen."
Quen tôi là chuyện rất mất mặt lắm sao?
Vốn đã tức đi/ên, lại thấy Tạ Tranh đi một mình, đầu óc tôi lập tức nóng bừng, uống chút rư/ợu vào, tôi trở nên ngạo mạn, tại chỗ b/ắt c/óc luôn người ta, còn không sợ ch*t khiêu khích anh vài câu.
Tỉnh rư/ợu xong, tôi hối h/ận vô cùng, chỉ muốn đ/ấm ch*t cái tên say xỉn làm càn hôm qua.
Bình luận
Bình luận Facebook