Chưa đầy hai ngày, không hiểu sao Tấn Diên đã biết được tung tích của tôi.
Anh đuổi theo rồi trực tiếp vác tôi lên xe.
Lần này, thái độ của anh cứng rắn hơn tôi tưởng tượng: "Bảo bối, đi với anh. Anh sẽ chăm sóc hai mẹ con em chu đáo, trước đây là anh sơ suất không biết em có th/ai. Lẽ ra em không nên giấu anh chuyện này."
Tim tôi đ/ập thình thịch, cuối cùng anh cũng phát hiện ra chuyện lớn này.
Liệu anh có cho phép tôi giữ lại đứa bé này không?
Dù có giữ được thì liệu con tôi có trở thành con riêng không?
Nếu một đứa mồ côi như tôi sinh con không cha, tôi có thể tưởng tượng được những lời đàm tiếu xung quanh.
Tôi không muốn sau này con mình phải đối mặt với ánh mắt dị nghị ở trường học.
Chưa kịp suy nghĩ thấu đáo, Tấn Diên đã đưa tôi về biệt thự chúng tôi thường ở trong các kỳ nghỉ hè và đông.
Từ khi biết tôi mang th/ai, Tấn Diên đối xử với tôi như búp bê pha lê dễ vỡ.
Trong nhà có hơn chục đầu bếp, người giúp việc và vệ sĩ chăm sóc tôi, sợ tôi va phải thứ gì gây nguy hiểm, dù đó chỉ là một chiếc lá rơi.
Bình luận
Bình luận Facebook