Hệ thống giúp tôi kéo dài thời điểm "biến mất" thêm nửa năm nữa.
Tôi bỗng thấy luyến tiếc… không nỡ rời đi.
Mà Thẩm Dương thì cũng hoàn toàn không giả vờ nữa.
Bề ngoài thì vẫn là chú cún ngoan trung thành, nhưng sau lưng thì đầy tâm cơ, giảo hoạt, chiếm hữu đến mức nghẹt thở.
Tôi về trễ, cậu ấy chưa từng gi/ận hay thúc giục.
Chỉ gọi video, bảo tôi giúp chọn mấy bộ quần áo mới m/ua.
Sau đó, cậu ấy bắt đầu thử từng bộ, ngay trước mặt tôi.
Dưới ống kính HD cận mặt…
Cơ bụng rắn chắc, lồng ng/ực vạm vỡ, đường cơ bụng chéo sắc nét kéo dài xuống dưới chiếc quần thể thao màu xám…
Tôi nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của chính mình.
Lập tức hóa thành mãnh hổ, gọi xe phóng về nhà như bay.
Rồi tôi sẽ nhìn thấy Thẩm Dương—tóc vẫn còn ẩm ướt, chiếc áo choàng tắm đen vắt hờ trên người—ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, tỏ vẻ vô tội hỏi:
"Chị về sớm thế? Không ở lại chơi thêm với bạn một lúc nữa à?"
"Đột ngột bỏ về như vậy, bạn bè chị chắc buồn lắm."
M/áu tôi sôi lên! Tôi nghiến răng, tức đến run người:
"Đồ… tiểu yêu tinh thâm hiểm!"
"Ồ?"
Cậu ấy khẽ cười:
"Vậy chị có thể không mắc bẫy của em mà."
Tôi hừ nhẹ, giả vờ nổi gi/ận quay người:
"Không mắc thì không mắc!"
Thẩm Dương bước tới, ôm tôi từ phía sau, ghì ch/ặt:
"Giang Uyển… chị cứ tiếp tục mắc bẫy em đi, cả đời này cũng đừng rời xa em nữa."
Nhưng phải làm sao đây?
Tôi… sắp phải rời xa cậu ấy rồi, Thẩm Dương à.
Bình luận
Bình luận Facebook