Ta không ngờ là ở biên thành, Du Khải Hoài còn có một tòa tửu lâu.
Quả nhiên người làm ăn tài giỏi đều làm được ở khắp mọi nơi.
Việc làm ăn ở tửu lâu này của hắn khá ảm đạm.
Ta bảo hắn tạm thời quyên góp tòa lầu. Y quán trong thành không đủ dùng, phòng của tửu lâu có thể làm phòng bệ/nh tạm thời.
Du Khải Hoài nói cửa tiệm không mở cho người sống.
Người nhiễm bệ/nh vào ở sẽ ch*t càng thêm nhanh.
Trong nháy mắt ta bỗng cảm thấy tòa lầu này rất u ám.
Chẳng trách còn đào hai ba tầng dưới đất.
Du Khải Hoài dẫn ta vào một phòng, trong phòng có một bàn lớn hình tròn, mép bàn tròn có chữ triện, có lẽ là dùng để thi pháp. Nhưng ở giữa trải chăn đệm, ta bỗng thấy buồn ngủ.
Không biết từ lúc nào ta đã ngủ quên?
Giấc ngủ của ta rất nông.
Cuối cùng ta đã nhớ ra, cách một khoảng thời gian dài, rất xa.
Kiếp trước của kiếp trước, ta là một cái cây bên vách núi.
Ta đứng tĩnh lặng, bình thản trong gió, trong thời gian ngừng chảy trải qua bốn mùa.
Ta cảm nhận gió thổi và ánh nắng, cũng hưởng thụ những bông tuyết rơi trên vai. Ta không giao tiếp, không học hỏi. Thậm chí không có suy nghĩ.
Ta chỉ đơn thuần cảm nhận thế giới này mà không phán xét. Nhìn sâu sắc vào mọi sự việc diễn ra xung quanh ta.
Ta đã sống hàng trăm năm, nhưng dường như chưa bao giờ thực sự sống, ta không làm gì cả, chỉ tồn tại.
Cho đến khi Xa Tiết chú ý đến ta. Ông ấy đã ch/ặt đổ ta.
Nơi ta từng đứng chỉ còn lại một gốc cây không nông không sâu, ta bị điêu khắc, bị mài dũa, rồi lại được lắp ráp lại.
Ông ta đã ban cho ta hơi thở và một cuộc sống mới, ta trở thành một con rối xinh đẹp và tinh xảo.
Da ta mịn màng, tóc đen như thác nước. Nhưng đằng sau vẻ bề ngoài ấy là một thân thể lạnh lẽo, được làm bằng gỗ.
Kiếp trước, ta trở thành một con rối, ta sống vì Xa Tiết còn sống.
Ta có tay và chân, có thể tự do hành động. Vì vậy, ta cắm đầy hoa trên mái tóc đen, sau khi trang điểm lộng lẫy trở về bên vách núi, ngồi lên gốc cây đã khô và nứt nẻ, nhưng đã không còn con chim nào muốn dừng lại bên ta nữa.
Ta nhìn xa xăm với ánh mắt trống rỗng, nhìn những ngọn núi như mực, nhìn những đám mây cuồn cuộn trên bầu trời. Bỗng một ngày, ta chợt ngộ ra cảm xúc mang tên nỗi buồn.
Ngày đó ta cô đơn lẻ loi ngồi trên gốc cây, bỗng nhận ra lý do trang điểm lộng lẫy trong suốt những năm qua là vì điều gì.
Ta chỉ muốn chờ đợi màn đêm dịu dàng tràn đến, giang tay nuốt chửng ta.
Ta từ biệt Xa Tiết, ông ấy như một vị thần ban phước cho tín đồ của mình, ủng hộ sự lựa chọn của ta.
Ta rất tò mò, cùng là con người, tại sao lại có sự phân biệt về đẳng cấp? Vì vậy, ta bước vào cung điện.
Ta là nữ thái y duy nhất trong thái y viện.
Mọi người đều cho rằng ta có y thuật cao siêu, nhưng thực ra ta chỉ học lỏm vài năm bên cạnh Xa Tiết.
Ta trải nghiệm thêm nhiều cảm xúc của người phàm, và dần dần quen với việc hạ mình.
Nhưng ta vẫn không thể quên rằng, ta là sản phẩm của Xa Tiết.
Là ông ấy ban cho ta sự sống, nếu ông ấy ch*t, ta cũng không thể sống nổi.
Ta gh/ét cảm giác bị ràng buộc này, gh/ét thân thể làm bằng gỗ này.
Vì vậy, ta cố tình phạm một sai lầm, khiến hoàng đế yêu thương con gái ra lệnh xử tử ta.
Giây phút đầu bị ch/ém xuống, ta nhìn thấy Ảnh đứng trong bóng tối.
Hắn ta mãi mãi im lặng.
Bình luận
Bình luận Facebook