Bến Cảng Tình Yêu

Chương 14

25/05/2024 18:06

14.

Sau này khi Thời Nghiên kể cho tôi nghe, đêm cuối cùng ở thành phố A thì Thiệu Đường đã ki/ếm cớ để yêu cầu quầy lễ tân đưa thẻ phòng, cô ta chỉ mặc chiếc váy ngủ bằng lụa mỏng rồi chạy vào phòng anh.

“Ban đầu anh dự định sau khi dự án này kết thúc sẽ c/ắt đ/ứt liên lạc với cô ta để cùng em hoàn toàn bàn bạc về những vấn đề trong mấy tháng sống chung. Nhưng không ngờ cô ta lại dùng tài khoản phụ để kéo em vào danh sách bạn bè.”

Thời Nghiên hơi bất đắc dĩ: “Hôm đó sau khi từ thành phố A về thì anh đã nói rõ với cô ta rồi.”

Tôi lăn lộn trong vòng tay anh rồi lẩm bẩm: “Đàn em người ta yêu thầm anh nhiều năm như vậy, còn cảm thấy hai người mới là một cặp trời sinh.”

“Đó là do cô ta nghĩ thôi.”

“Em mặc kệ, em không vui, anh phải dỗ em.”

Thời Nghiên giơ tay chạm vào tóc tôi, khơi dậy sự bất mãn mạnh mẽ trong tôi: “Em kêu anh dỗ em, chứ không kêu anh vuốt ve em như con meo vậy.”

“Dỗ thế nào?”

“Nói gì đó dễ nghe, hoặc hôn em một cái, hoặc là…”

Giọng nói của tôi dần nhỏ lại, sau đó một lúc thì có tiếng nức nở, tiếng thở dốc: “Thời Nghiên, anh làm cái gì thế?”

Anh nghiêm túc nói: “Đang dỗ em mà.”

“Mẹ ơi, sao em có cảm giác rằng anh nói anh chưa từng yêu ai là đang nói dối nhỉ, nếu không thì tại sao anh lại thành thạo những chuyện này…”

Tôi thở hổ/n h/ển và định thử tránh đi, kết quả là Thời Nghiên ôm lấy eo tôi rồi kéo tôi trở về, tôi lại rơi vào một nụ hôn sâu.

“Không lừa em.”

“Thử trong mơ mà thôi.”

Mùa hè sắp kết thúc rồi, cuối cùng cũng ký kết bản quyền phim điện ảnh thành công.

Kỳ Ngôn đặc biệt liên hệ cho tôi: “Tôi sắp tạm rời cương vị, ngày mai sẽ có biên tập mới thay thế tôi liên lạc với em.”

“Không thích hợp làm biên tập sao?”

“Ừ, vốn dĩ tôi đến là vì muốn gặp em, trước đây đã muốn rời đi rồi nhưng khi nghĩ về chuyện này thì ít nhất tôi phải giúp em xử lý xong vấn đề bản quyền rồi mới rời đi được.”

Anh ta giả vờ cởi mở mỉm cười, anh ta quay người lại vẫy tay với tôi: “Đi đây, về nhà thừa kế gia tài bạc tỷ đây.”

Tôi nghĩ nếu không có chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì đây có lẽ là lần cuối cùng tôi gặp Kỳ Ngôn.

Tôi nhanh chóng chuyển đến sống ở nhà của Thời Nghiên.

Thiên Thiên cũng không còn sợ khi thấy mấy chuyện quái dị nữa: “Nhà vẫn còn chỗ để lại cho cậu, có cãi nhau thì cứ quay về đây.”

Tôi mỉm cười ôm lấy cô ấy: “Bảo bối Thiên Thiên, cậu là người thân nhất của mình.”

“Thôi dẹp đi, mau đi nói chuyện yêu đương của cậu đi.”

Sau khi nói ra hết mọi chuyện thì tôi và Thời Nghiên bắt đầu cố gắng tìm tòi điểm cân bằng, sự hòa thuận và sự thẳng thắng khi sống chung với nhau.

Tôi không còn kiềm chế tính tình của mình nữa, Thời Nghiên cũng sẽ cố gắng nói mấy câu dỗ dành tôi, mặc dù vẫn còn không lưu loát.

Hầu hết thời gian thì anh vẫn chọn dùng hành động để dỗ dành tôi.

Tôi cũng… rất hưởng thụ.

Có một hôm khi Thời Nghiên đi đến trường học thì đột nhiên mẹ của anh đến nhà thăm.

“Tâm Tâm, dì nghe Thời Nghiên nói hai đứa tái hợp rồi à. Thằng nhóc đó tính tình không tốt, cháu khoan dung cho nó nhiều hơn nhé.”

Dì Thời do dự hồi lâu rồi thì thầm.

“Thật ra khi nó còn rất nhỏ thì dì và ba nó đã ly hôn rồi. Khi dì bắt đầu bôn ba bên ngoài dốc sức xây dựng sự nghiệp thì Thời Nghiên đi theo ba nó, nhưng ba nó là kẻ nghiện rư/ợu, mỗi lần uống say sẽ tóm lấy Thời Nghiên mà m/ắng nó, còn không cho nó phản bác, phản bác lại sẽ ăn bạt tai.”

“Một năm sau dì nhận được điện thoại của hàng xóm thì vội vàng quay về đón nó. Nhưng lúc đó thì một bên tai của Thời Nghiên gần như đã không nghe được rồi.”

“Sau này tai của nó được chữa khỏi rồi nhưng tính cách của nó cũng thay đổi, trước mặt nó người ta càng bộc lộ cảm xúc mãnh liệt thì nó lại càng thờ ơ lạnh nhạt. Bác sĩ cũng đã nói đây có thể được xem là một cơ chế tự bảo vệ.”

“Nhưng có một hôm khi dì về nhà thì nó lại nói với dì, nó nói tình yêu với cháu đã thay đổi nó, cháu không biết lúc đó dì hạnh phúc thế nào đâu.”

Nói đến đây thì đôi mắt của dì Thời đã đẫm lệ.

Tôi ch*t lặng ngồi trên ghế sô pha, đột nhiên trong lòng dâng lên một nỗi đ/au vô tận.

Nước mắt khiến tầm nhìn của tôi mờ đi, dường như tôi đã nhìn thấy Thời Nghiên lúc nhỏ, anh sợ hãi đứng trước mặt người ba say sỉn của mình, chịu những cái t/át tai mà anh không hiểu lý do vì sao phải chịu.

Sau khi dì Thời nói tạm biệt thì tôi cũng theo dì ấy đi ra cửa, tôi đến siêu thị m/ua một đống nguyên liệu rồi quay về nhà, tôi nấu bữa tối cho Thời Nghiên.

Anh nếm thử một miếng rồi sau đó bình tĩnh đặt đũa xuống: “Nấu không tệ nhưng em đừng vất vả như vậy, lần sau để anh nấu cho.”

Tôi cảm thấy phản ứng của anh không đúng lắm cho nên tôi đã cầm đũa lên.

“Khá ngon, chỉ là không quá ngon thôi.”

Thời Nghiên không khỏi bật cười: “Sao đột nhiên em lại nghĩ đến việc nấu cơm cho anh thế?”

“Ban ngày dì có đến đây, dì kể cho em nghe những chuyện xảy ra với anh khi còn nhỏ.”

Tôi đưa tay ra yên lặng nắm lấy tay anh: “Xin lỗi anh, Thời Nghiên, trước đây em không biết.”

“Có gì mà phải nói xin lỗi chứ?”

Thời Nghiên mỉm cười.

“Em biết không, hôm đó ở khu trượt tuyết, người đàn ông s/ay rư/ợu mạnh như vậy mà em cũng dám bước đến ngăn cản anh ta, thật sự trong lòng anh đã ngưỡng m/ộ cô bé được em bảo vệ đấy.”

Cho nên Thời Nghiên yêu tôi cũng là vì phương diện này của tôi, có lẽ cũng là vì cảnh tượng đó khiến anh nhớ lại bản thân mình lúc nhỏ.

Tôi cố gắng kìm nén sự đắng chát trong lòng, thề hẹn sắt son:

“Nếu như lúc nhỏ em gặp được anh, chắc chắn em sẽ đứng trước mặt anh, m/ắng cho ba anh một trận.”

“Không sao mà.”

Thời Nghiên bước đến hôn lên môi tôi, anh nhẹ nhàng nói: “Bây giờ gặp cũng không muộn mà.”

Qua mấy ngày sau, anh lái xe đưa tôi đến phòng cưới mà đã lâu rồi tôi không đến.

Mở cửa ra, tôi khẽ nhìn thoáng qua tường sô pha và tường TV được sơn màu xanh đậm, cửa sổ đều là cửa sổ bằng kính nối từ trần xuống sàn, trên trần phòng khách treo đèn lông vũ, tôi muốn làm ô cửa hình vòm, lát gạch phòng tắm màu xanh nước biển, còn có một bức tranh sơn dầu về bến cảng khổng lồ được treo trong phòng khách…

Khắp nơi trong nhà đều được trang trí theo mong muốn trước đây của tôi.

Tôi nhìn xung quanh rồi đột ngột quay đầu lại, vừa vặn lao vào vòng tay của Thời Nghiên.

Anh nhẹ nhàng nói: “Đưa em đi ngắm biển nhé.”

Ánh hoàng hôn màu vàng hồng chiếu vào cửa sổ rồi rơi xuống mặt đất, tình cờ chiếu sáng trên bức tranh sơn dầu về bến cảng lúc hoàng hôn, phản chiếu ra ánh sáng rực rỡ.

Bước chân của tôi dừng lại, từ một góc của khung tranh lấy ra một chiếc nhẫn kim cương.

Giọng nói của Thời Nghiên vang vọng bên tai tôi mang theo chút thận trọng: “Chúng ta kết hôn đi, có được không?”

Tôi im lặng mấy giây, bàn tay anh đặt trên vai tôi không khỏi hơi siết ch/ặt lại, rõ ràng là anh rất căng thẳng và hồi hộp.

Thật sự là anh yêu tôi.

Cuối cùng khóe môi tôi cong lên, tôi đưa chiếc nhẫn cho anh rồi đưa tay đến trước mặt anh: “Được.”

(Hoàn)

Danh sách chương

3 chương
25/05/2024 18:06
0
25/05/2024 18:05
0
25/05/2024 18:05
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận
Bình luận