30.
Được lắm!
Tôi còn tưởng Tần Bắc Vực có cốt khí thế nào, ai dè anh ấy cũng sẽ vì mạng sống mà không từ th/ủ đo/ạn.
Nhưng…
Tôi thích!
Tầm mắt nhịn không được rơi xuống vòng eo cường tráng của Tần Bắc Vực, chắc chắn xúc cảm ở nơi đó không tồi.
Tay đang sờ Tần Bắc Vực của tôi chui tọt vào trong, cầm lấy cái đùi gà lớn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
Bên chỗ chúng tôi thoải mái tự tại, còn bên kia, dưới sự công kích của zombie vương, đám người Mục Cường chỉ còn lại một mình Mục Cường.
Không có dị năng giả làm tường bảo hộ, một nhà ba người kia rất nhanh đã bại lộ hết trước mặt bầy zombie.
Người không có tí lực công kích là Đào Đào, trực tiếp kéo Mục Cường qua làm bia đỡ đạn.
Ba mẹ của Đào Đào thì trốn đằng sau Đào Đào.
Đột nhiên bị kẻ phía sau đẩy ra, Mục Cường không để ý, bị zombie vương x/é toạc một cánh tay.
“Hự!” Anh ta phun ra một búng m/áu, quay đầu lại, nhìn về một nhà ba người kia, trong mắt tràn ngập vẻ không dám tin.
Gân xanh trên trán anh ta nổi lên, bàn tay siết ch/ặt, hiển nhiên, anh ta đang cực lực ẩn nhẫn cảm xúc.
"Lúc trước bọn họ phản bội anh, anh có còn muốn bảo vệ bọn họ không?"
Nghe vậy, Tần Bắc Vực mím môi, mở miệng nói: "Thầy Đào là chuyên gia nghiên c/ứu y dược, kiểu người này rất có giá trị ở tận thế.”
“Tuy rằng tôi bị phản bội, nhưng thực ra, trong mắt bọn họ, sự lựa chọn của bọn họ là sự lựa chọn chính x/á/c.”
Vừa nói hết câu, đôi mắt giãy dụa của Tần Bắc Vực bỗng nhiên thanh minh.
Anh ấy không hề do dự, vọt thẳng vào đàn zombie, thay Mục Cường chặn lại một đò/n trí mạng.
31.
Cũng vào lúc này, tôi mới biết được, thực lực của Tần Bắc Vực mạnh cỡ nào.
Đối diện với zombie vương, anh ấy cũng không sợ. Nhưng...
Thể lực của con người có hạn, thể lực của zombie vương lại vô hạn.
Càng đừng nói tới, đằng sau zombie vương, còn có hơn một nghìn đại quân zombie.
Thấy Tần Bắc Vực sắp bị zombie vương cắn nuốt, cuối cùng tôi cũng không đành lòng, tiến lên một bước, vớt Tần Bắc Vực ra.
Nhìn một nhà ba người hoảng hốt, tôi tò mò hỏi một câu: "Thầy Đào kia, nghiên c/ứu y dược trên phương diện nào thế?”
“Trước mắt đang nghiên c/ứu... làm sao để zombie biến thành người.”
“Đậu má! Vậy sao anh không nói sớm?”
Tôi lại xông vào đàn zombie, muốn c/ứu thầy Đào ra.
Hết lần này đến lần khác cư/ớp người từ trong tay nó, zombie vương nổi gi/ận, nhắm thẳng công kích về phía tôi.
Zombie vương cường đại trong mắt nhân loại, lọt vào trong tay tôi, chỉ là cái đồ cùi bắp mà thôi.
Tôi vặn nhẹ, tháo đầu zombie vương, móc đầu nó, lôi ra một viên tinh hạch lớn, nhét vào trong ng/ực.
Sau đó tôi ném th* th/ể của zombie vương ra xa mấy chục dặm.
Đám zombie bình thường dừng tấn công, đi theo th* th/ể của zombie vương.
Đại quân zombie tản đi hết, căn cứ đóng kín đã sụp đổ hơn phân nửa.
Người ch*t không đếm xuể.
Chỉ còn thầy Đào, Đào Đào, Mục Cường và Tần Bắc Vực còn sống.
Lúc này, Mục Cường nhìn về phía Tần Bắc Vực, trong mắt tràn đầy áy náy: "Bắc Vực, tôi..."
Anh ta muốn nói cái gì đó, lời còn chưa ra khỏi miệng, đã bị Tần Bắc Vực c/ắt ngang.
“Không cần nói gì hết, đạo bất đồng khó lòng hợp tác.” Tần Bắc Vực đi về phía tôi, hỏi tôi: "Bây giờ chúng ta đi đâu?"
Bình luận
Bình luận Facebook