Bên ngoài cửa sổ, sau cơn mưa gió dai dẳng, cuối cùng mây cũng tan, mưa cũng dứt.
Tôi chìm trong giấc ngủ mê man.
Cả đời chưa từng làm việc chân tay cực nhọc đến vậy, từng tế bào trên người đều rã rời mỏi mệt. Khi tôi mở mắt ra lần nữa, trời bên ngoài đã tối sầm.
Điện thoại cứ rung liên tục trên tủ đầu giường. Tôi mơ mơ màng màng bắt máy, bật loa ngoài.
“Alo…”
Cái giọng khàn đặc của tôi làm người bên kia cũng hoảng h/ồn.
“Hứa Nhan, giọng cậu bị gì vậy?”
“Khụ khụ, không sao…”
Tiểu Mỹ ở đầu dây bên kia nói: “Chắc là bị Cố bá đạo dọa rồi chứ gì, trời ơi, anh ta có hung dữ không? Chỉ nghĩ đến đã thấy sợ ch*t rồi, kết quả cuối cùng sao rồi hả?”
Cánh tay ở bên hông tôi đột nhiên siết ch/ặt. Tôi lập tức cứng đờ cả người, vừa hoàn h/ồn lại thì đã sợ đến mức h/ồn phi phách tán.
Tiểu Mỹ vẫn còn vô tư không biết gì, tiếp tục lải nhải:
“Ph/ạt cậu bao nhiêu? Ba ngàn? Mười ngàn? Đừng nói là bị sa thải nha?”
“Không thể nào, Cố bá đạo mà cũng vô tình vậy sao? Cùng lắm thì… cậu quyến rũ anh ta đi, nghe nè, với cái gương mặt đó, quyến rũ anh ta cũng không thiệt đâu.”
“Nhưng mà anh ta hình như không thích con gái ấy. Tớ nhớ lần trước cậu nói, chắc anh ta là gay đúng không?”
“À đúng rồi, sao lúc đó cậu lại nói thế? Hồi cấp ba có gì khả nghi à?”
Im đi, đừng nói nữa!
Tôi hoảng lo/ạn cúp máy cái rụp.
Cố Cảnh Xuyên trở mình đ/è lên ng/ười tôi, đôi mắt tối sầm, khóe môi căng ch/ặt.
“Cố bá đạo?”
“Gay?”
“Ha ha, toàn là nói đùa thôi, anh nghe em giải thích đã!”
Tôi đưa tay ôm lấy gương mặt anh.
Cố Cảnh Xuyên mặt lạnh như tiền:
“Ừm, em nói đi.”
Bình luận
Bình luận Facebook