2.
Tôi rất tức gi/ận.
Tục ngữ có câu, càng không muốn điều gì đó xảy ra thì nó càng dễ xảy ra, có lẽ tôi có liên quan đến định luật Murphy?
Bây giờ bề ngoài thì rất hào hứng nhưng trong lòng tôi lại tê dại đến mức khi ngồi trong quán cà phê, khuấy cà phê một cách chán nản, tay chống cằm nhìn họ… ba mẹ ruột của tôi, à không đúng, phải thêm một yếu tố nữa, ba mẹ ruột của tôi là hào môn.
Theo những gì họ nói thì tôi có thể tóm tắt lại như thế này, năm đó ba ruột của tôi làm việc ở trung tâm thương mại nhưng mà cách làm việc của ông ấy quá tuyệt tình, ông ấy đã chặn đứng không ít con đường tiền tài của người ta, thế nên những người đó oán h/ận muốn trả th/ù nên đã đ/á/nh tráo một cô nhi và tôi.
Tôi: “…”
Thật cao tay mà, không theo nguyên mẫu là tráo đổi con cái của mình với thiên kim nhà giàu để con mình hưởng phúc mà là th/ủ đo/ạn của đối thủ kinh doanh, cao, thật cao tay.
Tôi vuốt tờ báo cáo xét nghiệm ADN chứng minh tôi và ông ấy có 99,99% huyết thống rồi nhìn ba ruột của mình: Ngũ quan lạnh lùng tuấn tú, đường nét trên khuôn mặt rất đẹp, sống mũi cao và đôi môi mỏng, ông ấy đang ngồi trên ghế nhưng giống như đang ngồi trên một ngai vàng, trầm lặng nhưng thanh nhã cao quý.
Tuy nhiên người đàn ông cao ngạo đó đang dùng ánh mắt vô cùng áy náy mà nhìn thật sâu vào tôi.
Chậc, tôi cảm thấy hơi khó chịu, ha ha.
Còn mẹ ruột của tôi là một người phụ nữ có ngoại hình không hề thua kém mẹ tôi: Khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn thanh tú, đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp lấp lánh như những vì sao, quai hàm thanh thoát hoàn hảo, chiếc khăn choàng bao bọc lấy mái tóc dài đen mượt bồng bềnh rồi quấn quanh người bà ấy, trên cổ bà ấy đeo một chiếc vòng cổ đắt tiền.
Tôi cảm thấy tê dại vì mình cũng có khuôn mặt trái xoan, nhưng đôi mắt của tôi không giống đôi mắt hạnh nhân lấp lánh của mẹ ruột mà giống đôi mắt phượng sắc bén của ba ruột tôi.
Đôi mắt của mẹ ruột tôi đỏ lên, bà ấy nghẹn ngào nói: "Thời Oanh, mẹ biết là ba mẹ có lỗi với con, con có thể cho ba mẹ một cơ hội bù đắp được không?"
Bất chợt tôi cảm thấy hơi hứng thú: “Còn Hứa Hán thì sao?”
Hứa Hán là cô gái đã chiếm giữ vị trí của tôi gần hai mươi năm.
“Nếu con không thích thì để con bé dọn ra ngoài sống.” Ba ruột của tôi trịnh trọng nói.
Mẹ ruột của tôi khẽ ngẩn người rồi sau đó chậm rãi gật đầu khẳng định.
Đột nhiên tôi cảm thấy vô vị, chậc, suy cho cùng cũng làm gia đình gần hai mươi năm, cho dù nuôi chó cũng có tình cảm mà đúng không?
Dường như ba ruột của tôi nhận ra điều gì đó nên nghiêm túc nói: “Thời Oanh, ba thừa nhận, quả thật năm đó vì ba mà cuộc sống của con mới bị đặt nhầm chỗ, ba đưa ra quyết định như vậy không phải là ba vô tình, hai mươi năm qua ba mẹ đã cho con bé nền giáo dục tốt nhất, cho con bé tiền tài, địa vị, tất cả những điều này đều là ba mẹ đối xử với con bé như con gái ruột, nếu không có t/ai n/ạn này, có lẽ con bé đã phải sống một cuộc sống bình thường, hoặc có thể con bé đã phải vật lộn dưới đáy xã hội. Ba mẹ đã nuôi dạy con bé trưởng thành, cho nó tất cả mọi thứ như ngày hôm nay, ba mẹ tự nhận là ba mẹ đã tận tình tận nghĩa và cũng không n/ợ nó bất cứ thứ gì. Con bé đã trưởng thành rồi nên cần tự mình đi khám phá đất trời riêng của nó, hơn nữa không có đạo lý gì mà ba mẹ phải để con gái ruột của mình ủy khuất.”
Ông ấy tiếp tục bổ sung thêm: “Ba mẹ sẽ tìm cơ hội công bố với bên ngoài con là con gái ruột của ba mẹ.”
Tôi: “…”
Bình luận
Bình luận Facebook