17
Sau một buổi chiều tập luyện tại võ đường, tôi lê tấm thân mệt mỏi trở về nhà.
Trong nhà chỉ có một mình Chu Thành Tân, cánh cửa phòng đã được thay ổ khóa mới.
Những việc tưởng chừng khó như đi lên trời hồi còn niên thiếu, thực ra chỉ cần bước một bước là xong.
Có lẽ, những kẻ bạo hành mà chúng ta e sợ, lại càng khiếp đảm hơn khi tội á/c của chúng bị phơi bày dưới ánh sáng của mặt trời.
Chúng như lũ chuột cống, mãi mãi chỉ dám rình mò trong góc tối.
Tôi cầm quần áo vào phòng tắm, lặng lẽ chờ đợi con mồi sa bẫy.
Tôi không bật đèn, ánh sáng từ phòng khách len lỏi qua khe cửa, tạo thành một vệt sáng mờ nhạt.
Tiếng khẽ bước chân vang lên bên ngoài cửa khiến vệt sáng biến mất.
Chai nước ớt lần trước vẫn còn lại một nửa.
Tôi áp sát cửa, dồn hết sức phun toàn bộ lượng nước ớt còn lại vào trong khe cửa.
"Á!"
Một tiếng kêu thét thảm thiết vang lên từ bên ngoài.
Tôi nhanh chóng mở cửa, vung cây gậy sắt đã chuẩn bị sẵn lên đ/á/nh túi bụi.
"Giang Tuyết, tao sẽ gi*t mày!"
Hóa ra Chu Thành Tân chẳng đ/áng s/ợ chút nào.
Mặc dù hắn khỏe mạnh hơn tôi, nhưng bấy giờ một bên mắt của hắn không nhìn được, tay lại không vũ khí, bị tôi đ/á/nh đến mức phải ôm đầu chạy tán lo/ạn.
Tôi liều mạng vung gậy, vừa đ/á/nh vừa khóc.
Nhớ lại những chiêu Lục Tinh Châu đã dạy tôi chiều nay, tôi chỉ chọn những vị trí dễ gây đ/au đớn nhất nhưng khó bị thương nặng mà đ/á/nh.
Được sống lại một lần nữa, tôi không muốn phải ngồi tù.
18
Đánh đến cuối, cánh tay tôi gần như không thể nhấc lên nổi, mu bàn tay cũng bị trầy xước.
"Dám nhìn tr/ộm tao tắm!
"Dám lấy cắp đồ lót của tao!
"Đồ bi/ến th/ái ch*t ti/ệt, tao đ/á/nh ch*t mày, đ/á/nh ch*t mày!!!"
Cây gậy sắt của tôi không chút nương tay lần lượt giáng xuống người Chu Thành Tân mấy cái, hắn chật vật chạy trốn khắp nơi.
Vì che một bên mắt nên không nhìn rõ đường, hắn vấp phải ghế, loạng choạng ngã xuống đất.
"Đừng đ/á/nh nữa, tôi sai rồi, đừng đ/á/nh nữa hu hu hu.”
"Giang Tuyết, cô tha cho tôi đi, lần sau tôi không dám nữa, thật sự không dám nữa!"
Chu Thành Tân khóc rồi, Chu Thành Tân đã bị tôi đ/á/nh đến phát khóc!!!
Một luồng nhiệt hừng hực chạy khắp cơ thể tôi, cảm giác chúng đang gào thét như muốn tuôn trào ra bên ngoài.
Tôi phải làm điều gì đó, để luồng nhiệt này tìm được lối thoát.
Thế là tôi đ/á/nh hắn mạnh hơn nữa.
Mang theo mối th/ù h/ận thấu tận tâm can từ hai kiếp.
"Dừng tay!"
Bỗng từ đằng sau, lưng tôi trở nên đ/au nhói, tôi bị bố dượng đ/á văng ra, đ/ập mạnh vào chân bàn.
"Trời ơi, sao con lại đ/á/nh anh trai thành ra nông nỗi này!"
Chu Thành Tân nằm bẹp dưới đất không cựa quậy, hai mắt sưng vù như hạt dẻ, cánh tay và đùi lộ ra toàn vết đỏ.
Da chân còn bị trầy xước, m/áu chảy loang lổ, nhuộm đỏ chiếc quần ngắn màu xanh lá của hắn.
Mẹ tôi thấy Chu Thành Tân thảm hại như vậy, h/oảng s/ợ.
Bà vừa gi/ận vừa sợ t/át mạnh vào mặt tôi:
"Còn không mau xin lỗi anh con đi!"
Bình luận
Bình luận Facebook