“Ông trời ơi!”
“Không ngờ nhị thiếu gia lại là loại người này!”
“Trời ạ, thiếu gia ch*t oan quá rồi, thật tội nghiệp mà.”
“Còn nói nhị thiếu gia không gần nữ sắc, thì ra là ngụy quân tử như thế!”
“Chậc, đại thiếu gia cũng có lỗi, lại không tin tưởng nương tử của mình, hại thiếu phu nhân ch*t thảm như vậy.”
Hứa Hàn Thanh không nhịn được nữa, nhào đến đ/ấm vào mũi của Hứa Hàn Minh:
“S/úc si/nh! Ngươi là tên s/úc si/nh lo/ạn luân!”
Trong cơn phẫn nộ, hắn ra tay rất nặng.
Hứa Hàn Minh bị đ/á/nh đến không kịp trở tay, trên mặt rất nhanh bị bầm một mảng lớn.
“Huynh, huynh nghe ta giải thích…”
“Hôm đó ta uống say, mẹ dạy dỗ ta nghiêm khắc quá, nha hoàn trong phòng ta đều quá x/ấu xí, ta thật sự không nhịn được rồi…”
“Đúng lúc đó đại tẩu mang canh tỉnh rư/ợu qua thư phòng cho huynh, ta không nhịn được, ta thật sự không phải cố ý!”
Rõ ràng người bị đ/á/nh là Hứa Hàn Minh, nhưng người khóc đến mắt mũi tèm lem lại là Hứa Hàn Thanh.
“Minh nhi c/âm miệng!”
“Nhất định là con d/âm phụ đó câu dẫn con, con là văn khúc tinh ở trên trời hạ phàm mà!”
“Con không thể thừa nhận chuyện này, không thể được!”
Bà già họ Hứa loạng choạng chạy đến, muốn ngăn cản huynh đệ tương tàn.
Bà ta hung á/c nhìn về phía đám người ở đứng ở góc tường:
“Chuyện hôm nay tất cả các ngươi đều phải để bụng ch*t mang theo cho ta!”
“Nếu ai dám nói chuyện này ra ngoài dù chỉ một từ, đều sẽ bị đ/á/nh ch*t!”
Hứa Hàn Thanh như đi/ên đẩy bà già họ Hứa ra, tiếp tục đ/á/nh Hứa Hàn Minh.
“Tại sao? Tại sao các người lại đối xử với nàng ấy như vậy?”
“Xuân Đào của ta, Xuân Đào đã làm sai chuyện gì?”
“S/úc si/nh, ta đ/á/nh ch*t tên s/úc si/nh nhà ngươi!”
Ta mặt lạnh nhìn ba mẹ con bọn họ đ/á/nh nhau, rồi bước chậm rãi về phía Hứa Hàn Thanh.
“Phu quân, chàng có muốn b/áo th/ù cho ta và con gái không?”
“Vậy thì, gi*t ch*t bọn họ đi!”
...
Hứa Hàn Thanh nhìn con d/ao găm trong tay, cả người r/un r/ẩy.
Hứa Hàn Minh đã bị đ/á/nh đến bất tỉnh nhân sự, nằm dưới đất thở hơi lên.
Bà già họ Hứa ôm lấy hắn khóc lóc, lại bị ta đạp ra chỗ khác.
Bà ta ôm lấy ng/ực, giãy giụa muốn ngồi dậy, lại bị An Ninh cắn đ/ứt gân chân.
“Thanh nhi, đừng ra tay, các con không được huynh đệ tương tàn!”
“Mẹ làm tất cả những chuyện này, là vì muốn huynh đệ các con hòa thuận.”
“Thanh nhi, nghe lời mẹ, con tiện nhân đó ch*t rồi, mẹ cưới người khác cho con, không, mười người khác tốt hơn!”
Hứa Hàn Thanh chỉ ngồi quỳ dưới đất, nhìn chằm chằm vào con d/ao găm lóe sáng.
“Mẹ, con không muốn người phụ nữ khác, con chỉ muốn Xuân Đào.”
“Xuân Đào ch*t quá thảm mà, chẳng trách khoảng thời gian đó cô ấy ăn cơm không ngon, lòng đầy tâm sự.”
“Con đã từng nói bảo vệ cô ấy cả đời, nhưng con đã làm những gì?”
“Mẹ, con đúng là đáng ch*t mà.”
“Các ngươi, đều đáng ch*t.”
Trong sân viện này, âm khí cực nặng.
Những âm khí này có thể khiến á/c niệm trong lòng người bộc phát cực đại, phóng to tất cả những cảm xúc tiêu cực.
Ta đạp lên lồng ng/ực của bà già họ Hứa, giọng nói trầm thấp uyển chuyển, giống như á/c m/a mê hoặc lòng người:
“Phu quân, chàng còn đợi gì nữa?”
“Gi*t hết bọn họ, sau đó xuống đây với thiếp và con gái đi.”
“Mẹ con thiếp ở dưới đây không nơi nương tựa, toàn bị người ta ứ/c hi*p.”
“Chàng đã từng nói, phải bảo vệ thiếp cả đời đó.”
“Chàng đã phụ thiếp một lần rồi, lẽ nào muốn phụ thiếp lần hai sao?”
Hứa Hàn Thanh đột nhiên ngẩng đầu lên, ánh mắt như có ng/uồn điện.
Hắn giơ d/ao găm trong tay lên, giọng nói kiên định chưa từng có;
“Xuân Đào, ta tuyệt đối sẽ không phụ nàng nữa!”
Bà già họ Hứa như không tin vào mắt mình:
“Thanh nhi, đừng mà!”
Bình luận
Bình luận Facebook