Mồng 3 tháng 6, ta dậy thật sớm.
Trước khi rời đi, ta hỏi Vệ Vô Hoàng:
“Chàng có muốn đi ra ngoài cùng ta hay không?”
“Ta ra ngoài với cô làm gì? Bổn thiếu gia hôm nay muốn đi Phất Tụ lâu!”
Vệ Vô Hoàng mặc áo bào màu xanh lam, trên thắt lưng đeo mấy miếng ngọc bội, vừa đi vừa kêu leng keng rất vui tai.
Hắn vốn là môi hồng răng trắng, rất anh tuấn.
Thời gian gần đây hắn dưỡng bệ/nh rất tốt nên thần sắc hồng nhuận, vì suốt ngày ngồi trong thư phòng cho nên cũng toát ra khí chất công tử thư hương cao quý.
Nha hoàn trong phủ đã quen nhìn thấy Vệ Vô Hoàng bị đ/á/nh đến khóc thét, cho nên lần đầu nhìn thấy hắn nghiêm túc như vậy, các thiếu nữ mặt cũng đỏ bừng vì thẹn thùng.
Vệ Vô Hoàng đối với những ánh mắt hâm m/ộ này, có vẻ rất hài lòng, suốt quảng đường tâm tình hắn vui vẻ ngân nga tiêu khúc.
Sau khi hắn đi khuất, Thúy Cúc tới nhắc nhở ta:
“Hôm nay, Triệu tiểu thư đi dự hội thơ ở Phất tụ lâu, ngươi nhanh chóng đuổi theo tìm công tử về đi. Bằng không đến lúc thiếu gia cùng Triệu tiểu thư vừa ý nhau, ngươi sẽ bị đuổi ra ngoài. Lúc đó cũng đừng trách ta bỏ đ/á xuống giếng.”
Thúy Cúc nói xong vươn tay ra.
“Cho ta một cái bánh với.”
Ta đưa cho cô ấy một miếng bánh đậu xanh, đậy giỏ lại rồi đi ra ngoài.
Dọc theo đường đi, mặt ta bỗng dưng nóng rực.
Chắc là Thúy Cúc đang chưởi thầm ở sau lưng ta.
Sớm biết vậy, thì ta đã không đưa cho cô ta miếng bánh đậu xanh kia.
Bình luận
Bình luận Facebook