Hàn Đạo Thành tuy đã suy sụp, nhưng ý chí kiên cường không để ông ta gục ngã.
Ông ta ném kẻ th/ù đã phản bội mình vào một đống zombie, nhìn hắn bị zombie cắn thành từng mảnh, rồi nh/ốt mình suốt một ngày.
Một ngày sau, ông ta tiếp tục chỉ huy căn cứ như thường lệ.
Chỉ là chỉ còn lại là một thủ lĩnh duy nhất của căn cứ dẫn đầu căn cứ mới ch/ém gi*t quyết đoán, chứ không phải là một Hàn Đạo Thành sôi nổi như con người trước đây trong cuộc sống thường ngày.
Khúc Trì nghe xong, trầm mặc hồi lâu.
Thật lâu sau, hắn mới kìm lại một câu: “Có lúc ta thật sự rất tò mò, rốt cuộc ai mơí là á/c q/uỷ?”
Tôi cũng muốn biết câu hỏi này.
Tôi nhìn á/c q/uỷ không hề á/c đ/ộc chút nào, sâu sắc gật đầu.
“Vậy chúng ta sẽ ở đây bao lâu?” Khúc Trì lặng lẽ nhìn vào trong nhà qua khe cửa.
“Đã gần đến lúc rồi.” Tôi đại khái tính toán trong đầu: “Nhiều nhất là hai tháng, người đó sẽ có thể ra tay rồi.”
Khúc Trì gật đầu nhắc nhở: “Còn có ba tháng nữa là đến Lễ Vu Lan rồi.”
Do những ràng buộc của quy tắc thế giới, á/c q/uỷ không thể tự ý ra vào thế giới con người trừ khi được triệu hồi.
Ngoại trừ Lễ Vu Lan.
Để đẩy nhanh quá trình c/ứu thế giới, lần này tôi không đợi q/uỷ giới nhận ra có điều gì đó không ổn mà yêu cầu Khúc Trì báo trước cho tôi.
Thông qua việc kiểm tra trong năm đầu tiên của Lễ Vu lan, thế giới q/uỷ đã phát hiện ra mức độ nghiêm trọng của virus. Sau khi thảo luận khẩn cấp, đã quyết định cử q/uỷ đến hỗ trợ trong năm thứ hai của Lễ Vu lan.
Lần này so với kiếp trước sớm hơn cả một năm.
Thực ra có thể sớm hơn nhưng tôi đã cố tình bỏ mặc cho bản thân mình hai năm.
Tôi muốn tập hợp lực lượng nghiên c/ứu khoa học hàng đầu vào một căn cứ trong vòng hai năm tới để đảm bảo rằng khi q/uỷ đến thế giới loài người, chúng sẽ chỉ sẵn lòng hợp tác với con người ở căn cứ này.
Về phần hai căn cứ còn lại ở kiếp trước, không có q/uỷ giới và lực lượng nghiên c/ứu khoa học, dù có bất đắc dĩ đến đâu cũng chỉ có thể ngoan ngoãn đầu hàng.
Về vấn đề tranh đoạt quyền lực, soán ngôi, đương nhiên là Hàn Đạo Thành lão già sành sỏi này tự mình giải quyết.
Hiện tại mọi chuyện đều theo đúng kế hoạch, ba tháng vẫn là một khoảng thời gian dài, tôi yên tâm làm người hộ tống ở bên cạnh Nhược Nhược.
Thực ra tôi không học sản phụ khoa.
Nhưng sau khi ở tận thế một thời gian dài, tôi cũng học được một chút về mọi thứ. Đặc biệt ở kiếp trước, tôi đã giúp các cô gái trong căn cứ đỡ đẻ rất nhiều lần, và theo thời gian tôi đã học được rất nhiều điều về sản phụ khoa.
Vì thế tôi luôn giả vờ là người rất có dáng vẻ.
Khi Hàn Đạo Thành nhìn thấy điều này, ông ta càng tin tưởng tôi hơn, trực tiếp sắp xếp cho tôi đến sống với Nhược Nhược để chăm sóc cuộc sống hàng ngày của cô ấy.
Về điều này, Khúc Trì, người đã không thể tách rời tôi trong hai năm qua, khá bất mãn, tôi thức dậy nhiều lần vào nửa đêm và nhìn thấy bóng m/a cô đơn của hắn trôi nổi ngoài cửa sổ.
Suy cho cùng, q/uỷ không cần ngủ.
Mãi cho đến một đêm, bóng dáng m/a quái của hắn bị ai đó phát hiện. Để xua đuổi tà m/a, tôi và Nhược Nhược buộc phải di chuyển, nghiêm cấm hắn ra ngoài vào lúc nửa đêm để hù dọa mọi người.
Hắn chỉ muốn bảo vệ tôi với ý tốt nhưng lại tức gi/ận đến mức không muốn nói chuyện với tôi chút nào.
Nửa tháng trôi qua yên bình như thế.
Ban đầu tôi dự kiến người đó sẽ hành động trong khoảng một tháng, nhưng có lẽ vì sự thay đổi của tôi nên kế hoạch đã được đẩy lên phía trước.
Đêm khuya ngày thứ mười sáu sau khi đến căn cứ Hàn Đạo Thành, tôi đang nằm trên giường Nhược Nhược nghỉ ngơi, đột nhiên một mùi hôi thối quen thuộc xộc vào chóp mũi.
Thêm nữa ở kiếp trước, tôi đã sống ở tận thế ba mươi hai năm, tôi đã hình thành được phản xạ có điều kiện. Ngay cả khi đang nghỉ ngơi, tôi có thể tỉnh dậy ngay lập tức nếu có zombie ở gần.
“Mau tỉnh dậy đi.” Giọng nói trầm thấp của Khúc Trì lọt vào tai tôi, tôi quay đầu lại nhìn, hắn đang đứng cạnh giường tôi, ghé sát vào tai tôi, không còn trút gi/ận vào tôi như trước nữa, vẻ mặt nghiêm túc.
Hắn và tôi cùng lúc nhìn về phía cánh cửa. Cánh cửa đặc biệt không biết từ lúc nào mở ra một vết nứt, mùi zombie bay vào theo làn gió đêm.
Khúc Trì là một con q/uỷ, nếu muốn vào mà không bị cản trở thì rõ ràng là ai đó đã mở cửa.
Tôi liếc nhìn Nhược Nhược vẫn đang ngủ bên cạnh, nhanh chóng rời khỏi giường, lao tới đóng cửa lại.
Chúng tôi có thể ngửi thấy mùi hôi thối th/ối r/ữa của zombie trong nhà, và tương tự, zombie ngoài cửa cũng có thể ngửi thấy hơi thở của người sống.
Khúc Trì lục lọi sú/ng phun và sú/ng dùng để diệt zombie ở dưới tủ, ngay lập tức, giọng nói của hắn vang lên trong đầu tôi: “Ta ra ngoài giải quyết hắn đi vậy?”
Nhược Nhược là một th/ai phụ, tốt hơn hết là ngủ tránh bị kinh động. Vì vậy, tôi buột miệng nói: “Bên ngoài ngoài zombie ra còn có ai không?”
Khúc Trì đi ra ngoài nhìn xem, rồi quay lại lắc đầu với tôi.
Điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên, toàn bộ căn cứ đều được canh gác nghiêm ngặt, trừ khi có người cố ý thả lỏng, zombie không thể nào tiến vào được. Không cần thiết phải bố trí phòng thủ trong căn cứ.
“Vậy đợi một chút.’
Tôi ngồi xổm xuống bên cửa sổ, hơi đứng dậy và nhìn ra mép cửa sổ.
Đêm đã khuya, đội tuần tra ban đêm đang tuần tra phía bên kia căn cứ, khu vực này vắng tanh.
Ban đầu con zombie này đến tìm mùi của nhà chúng tôi, sau khi đóng cửa lại không còn dấu vết của người sống, nó lang thang dưới ánh trăng như một con ruồi không đầu.
“Không thể trực tiếp gi*t nó.”
Kiếp trước vì ham muốn chiếm đoạt ngai vàng nên sau khi Nhược Nhược ch*t, kẻ chủ mưu bắt đầu xúi giục mọi người ủng hộ nhằm loại bỏ Hàn Đạo Thành khỏi vị trí thủ lĩnh.
Hắn không ngờ Hàn Đạo Thành lại ngoan cường như vậy, không những thất bại mà còn bị bại lộ, bị ném ra khỏi căn cứ để nuôi lũ zombie.
Nhưng ở kiếp này, nếu không ch*t mà chỉ đối phó với lũ zombie thì sẽ không thể tìm ra kẻ chủ mưu đằng sau nó.
Phải nghĩ cách vạch trần kẻ đang ẩn nấp trong bóng tối kia đem ra ánh sáng.
Bình luận
Bình luận Facebook