Tôi vô cùng chắc chắn, gã dượng này chính là một con q/uỷ, kẻ gi*t người, tên bi/ến th/ái.
Em gái đã hình thành sự phụ thuộc đ/áng s/ợ về mặt tinh thần vào hắn.
Thứ phụ thuộc không biết sợ cái ch*t.
Tôi biết không thể chần chừ thêm nữa, phải giải c/ứu người đàn ông trong tầng hầm.
Hôm sau, vừa khi dượng và em gái rời đi, tôi lập tức xuống tầng hầm.
Đề phòng bất trắc, tôi đặt một chậu nước trước cửa phòng chứa đồ, mở cầu d/ao điện.
C/ắt đ/ứt một sợi dây điện dẫn vào trong.
Nếu hắn đe dọa tôi, chỉ cần chạy tới cửa đổ nước lên người hắn, ắt có thể tự vệ.
Trong túi cũng giấu sẵn con d/ao gọt hoa quả.
Tôi thận trọng tiến về phía người đàn ông.
Tầng hầm ẩm thấp, nước rò rỉ từ kẽ tường.
Dưới nền đất lạnh buốt, hắn co ro trong xó góc, thân hình tiều tụy.
Đủ thấy dượng muốn hành hạ người này đến ch*t.
"Ông thực sự là dượng tôi? Vậy kẻ ngoài kia là ai?"
Người đàn ông gi/ật mình, đột ngột ngồi bật dậy. Hắn giơ tay định nắm vai tôi, tôi lùi lại mấy bước.
May thay xích sắt giới hạn cự ly của hắn.
Sau khi đảo mắt kiểm tra, hắn mới lên tiếng, đôi mắt trũng sâu đ/áng s/ợ:
"Nhất Nhất, hắn là kẻ đóng giả ta. Con giúp ta tháo xích, cùng đi báo cảnh sát."
"Báo cảnh? Điện thoại con bị tịch thu rồi. Hôm nay con đã thử, không thoát nổi đâu."
"Không sao, cởi trói cho ta. Ta sẽ lo liệu."
"Ông có thể nói rõ hắn là ai? Tại sao đóng giả ông?"
"Đó là anh sinh đôi của ta. Hắn ngồi tù mười năm, ra tù không nơi nương tựa đến cầu cạnh. Ta không giúp nổi nên hắn nh/ốt ta ở đây."
"Ông bị giam bao lâu rồi?"
Ánh mắt hắn lóe lên vẻ nghi ngại khi quan sát thần sắc tôi.
"5 năm. Từ năm đầu tiên ta cưới mẹ con, hắn đã nh/ốt ta dưới này. Nhất Nhất, mau cởi trói cho ta!"
Hắn gi/ật xích sắt loảng xoảng. Tôi liếc nhìn đầu gối trầy trụa đến lộ thịt thối của hắn.
Dượng bắt đầu xâm hại tôi từ năm thứ hai, vậy không phải hắn. Tôi có thể tin tưởng.
Sau khi tháo xích, người đàn ông thở phào như sống lại lần nữa:
"Nhất Nhất, khổ con suốt bấy năm nay. Yên tâm, ta sẽ gi*t hắn, cho hai chị em cuộc sống tốt đẹp."
"Vâng ạ."
Tôi thầm nghĩ hai chị em đã có lối thoát.
"Nghe kế hoạch này. Lâm Thần giấu ta lâu thế, ắt trong biệt thự đầy bẫy, hắn nắm chắc ta không thoát nổi."
"Lâm Thần không phải tên ông sao?"
Hắn ngập ngừng một nhịp:
"Nhầm rồi. Hắn tên Lâm Việt."
"Nhớ kỹ: phải giả như không có chuyện gì xảy ra. Ta sẽ trốn trong biệt thự. Mỗi ngày vào giờ này, con đến tủ quần áo tầng hai. Ta sẽ viết kế hoạch lên giấy nhét vào túi áo."
Tủ quần áo tầng hai nơi dượng từng lợi dụng tôi sau lưng mẹ. Nơi ấy vẫn còn chiếc quần và búp bê vải tôi gh/ê t/ởm, chốn tôi nguyện cả đời không bước vào.
Nhưng việc hệ trọng, không thể do dự.
Vừa gật đầu đồng ý, người đàn ông tự xưng Lâm Thần đã lao lên cầu thang tối om.
Đến cửa, "bụp" một tiếng, Lâm Thần ôm bụng lảo đảo lùi lại.
Em gái cầm d/ao dính m/áu, từng bước áp sát:
"Chị gái, sao lại thả tên á/c nhân này ra?!"
Bình luận
Bình luận Facebook