Sau khi tôi và Lương Giai mặc cả quyết liệt, chi phí giảm xuống còn chín mươi chín nghìn tệ.
Khi tôi chuẩn bị đ/á/nh giá, tôi chợt nhìn thấy tên mẹ tôi trên đó.
Bà viết lời nhắn dưới tên của mình là mong cậu tôi có thể nuôi dạy tôi thật tốt.
Chẳng trách cậu tôi lại chủ động nhận nuôi tôi.
Thì ra là do mẹ tôi.
[Trang Tệ Đại Sư, ai đã giúp mẹ tôi thực hiện được tâm nguyện này?]
"Sư huynh của tôi làm ra việc này. Tôi không rõ nguyên nhân cụ thể."
[Vậy em có thể gặp sư huynh của anh không?]
Tôi thực sự muốn biết suy nghĩ của mẹ tôi lúc đó như thế nào.
Nhưng lời nói của anh ấy như dội một gáo nước lạnh vào tôi.
"Năm ngoái, trên đường truy bắt tội phạm đã gặp t/ai n/ạn, hiện không còn sống."
Lương Giai thấy tôi không thoải mái liền nhanh chóng an ủi: “Đừng buồn, mẹ cậu ngày ấy chắc cũng không ngờ đến mọi việc sẽ kết thúc thế này.”
"Miêu Miêu, có lẽ đây là nhân quả."
Lễ siêu độ bắt đầu, tôi dần cảm nhận được sự ấm áp trong linh h/ồn.
Giây tiếp theo, trước mặt tôi xuất hiện mấy luồng ánh sáng trắng, thu hút tôi, tôi muốn bước vào.
Trước khi rời đi, tôi nhìn lại Lương Giai.
Cô ấy khóc thảm thiết như ngày tôi mất.
"Giai Giai, sau này... cậu phải sống thật tốt!"
"Hu hu hu ~Miêu Miêu~"
Tôi sợ cô ấy cảm thấy đ/au buồn nên không đáp lời.
Tôi nhắm mắt lại và không nhìn cô ấy.
Hãy để tiếng khóc của cô ấy vang vọng trong tai tôi.
Vào giây phút cuối cùng trước khi tôi biến mất, tôi nghe thấy câu nói đ/au lòng của Lương Giai.
"Miêu Miêu, cậu còn nhớ thỏa thuận của chúng ta chứ?"
"Thoả thuận gì?"
"Kiếp sau, chúng ta sẽ là con chó của nhau, cậu nhất định phải nhớ đầu th/ai thành chó đấy!”
Cái quái gì vậy?
Bạn thân ơi, bạn có thể quên điều này được không?
Kiếp sau, tôi vẫn muốn được làm người.
Vì làm chó thì tôi phải ăn cớt đó!
Phiên ngoại: Góc nhìn của Lương Giai.
Kể từ khi Miêu Miêu gửi cho tôi tin nhắn thoại còn dang dở đó, tôi đoán rằng cô ấy chắc chắn đang gặp rắc rối và khó x/á/c định cô ấy còn sống hay đã ch*t.
Tôi thậm chí còn không xin phép mà đi thẳng đến nhà cậu cô ấy.
Khi tôi đến nơi, tất cả những gì còn lại là cơ thể lạnh lẽo của cô ấy.
Nhưng tôi không nói gì, chỉ yêu cầu họ giao điện thoại di động của Miêu Miêu.
"Cậu ơi, có thể cho cháu xem điện thoại di động của Miêu Miêu được không?"
"Điện thoại của nó bị hỏng, nó làm rơi xuống vách núi và vỡ rời. Là lỗi của cậu khi đã không bảo vệ được nó.”
Cậu của cô ấy khóc nhiều đến nỗi khó có thể biết được liệu ông ấy có nói dối hay không.
Ngay cả người dân ở đây cũng không biết Miêu Miêu đã ch*t như thế nào.
Tôi yêu cầu được xem vết thương và họ nói không có gì, rồi đuổi tôi ra ngoài.
Điều này khiến tôi nghi ngờ.
Tôi đã gọi cảnh sát ngay sau khi từ trên núi xuống, cảnh sát cuối cùng kết luận rằng gia đình họ cãi nhau, Miêu Miêu tâm trạng không tốt và cô ấy vô tình rơi xuống vách núi t/ử vo/ng.
Cậu mợ của cô ấy chỉ là sơ suất và không cấu thành tội danh.
Lúc này, tôi nghĩ đến việc nhờ một bậc thầy bắt m/a giúp đỡ.
Tôi tìm được thông tin liên lạc của một bậc thầy trên diễn đàn, sau khi giải thích tình hình cho anh ấy, tôi đã m/ua từ anh ấy thiết bị mạng không dây và một chiếc điện thoại di động.
Anh ta nói: "Sau bảy ngày, cô có thể đ/ốt thứ này và cô có thể nhìn thấy bạn mình. Nhưng tốt nhất là bạn nên tìm một người có thể chất tâm linh để nhìn thấy họ trước, nếu không, tuổi thọ của cô sẽ bị rút ngắn và sức khoẻ sẽ x/ấu đi. Trong trường hợp này, tôi sẽ giới thiệu cô với một người khác."
Ban đầu tôi rất nghi ngờ khi anh ấy nói điều này.
Nhưng tôi thấy người anh ấy giới thiệu chính là blogger tâm linh yêu thích của Miêu Miêu.
Tôi cảm thấy nhẹ nhõm và mạnh dạn lắp đặt mạng không dây lên m/ộ Miêu Miêu.
Sau này, nhờ sức mạnh của Internet, sự thật đã sớm được đưa ra ánh sáng.
Nhưng không ngờ nó lại dính líu đến một vụ án gi*t người khác.
Và tôi cứ nhắc đến Miêu Miêu phải trả lại tiền, chỉ vì tôi muốn cô ấy không thể siêu thoát ngay lập tức.
Miêu Miêu, nhớ giữ lấy lời. Kiếp sau hãy đầu th/ai vào bụng tôi đi.
Bây giờ tôi sẽ đi tìm một người bố có gen tốt cho cậu!
-HẾT-
Bình luận
Bình luận Facebook