12.
Sau đó Bạch Xảo Xảo đưa ra tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí để tập trung đi du học.
Một tuần sau, cuối cùng chúng tôi cũng lên máy bay trở về nhà.
Vào lúc máy bay vừa hạ cánh thì Phó Kinh đã đưa tôi đi thẳng đến bệ/nh viện.
Ở khoa ngoại trú người ra vào tấp nập, tôi hồi hộp đến mức hai lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.
Phó Kinh vẫn bình tĩnh ngồi bên cạnh xem hợp đồng.
Tôi liếc nhìn sang, à, anh đặt hợp đồng xuống.
Anh thật tốt.
“Giang Thiển.”
Y tá gọi tên tôi, ngay lập tức Phó Kinh đưa hợp đồng cho thư ký rồi đứng dậy nghiêm túc đi qua đó.
Sau khi nhận được kết quả kiểm tra thì hồi lâu sau Phó Kinh cũng không nói gì.
Chuyện này khiến tôi càng căng thẳng hơn: “Có phải đứa bé có vấn đề gì hay không?”
Bác sĩ mỉm cười nói với tôi: “Cô không có th/ai, có nhiều nguyên nhân dẫn đến việc kinh nguyệt đến chậm lắm, cơ thể của cô vẫn rất khỏe mạnh.”
Tôi ch*t lặng: “Nhưng que thử th/ai…”
Bác sĩ cười nói: “Cô gái à, sản phẩm của thương hiệu đó không đáng tin đâu.”
“Cảm ơn cô.” Phó Kinh bình tĩnh nói rồi sau đó dẫn tôi rời khỏi phòng tư vấn sức khỏe.
Thư ký cầm hai lon sữa bột, nói với vẻ mặt công tư phân mình: “Anh Phó, có cần vứt hai lon sữa này không?”
“Không cần, sớm muộn gì cũng dùng thôi.”
Khi nói câu này anh vẫn mỉm cười nhưng vẻ mặt rất đ/áng s/ợ.
Thế là tôi lại bỏ chạy.
“Sao thế, hai người cãi nhau à?” Bạn thân của tôi hỏi.
“Không phải, mình đang trốn n/ợ.”
“N/ợ gì?”
Tôi đỏ mặt x/ấu hổ.
Tôi nhớ đến cái đêm ở nơi đất khách quê người, tôi vui vẻ bò lên giường của anh, trong lúc bên nhau nồng nhiệt: “Anh trai à, anh khó chịu không?”
Phó Kinh phiền muộn hừ một cái rồi ôm tôi vào lòng, anh gi/ận dỗi trêu chọc tôi: “Được rồi, mẫu bằng tử quý.”
Tôi bật cười rồi uốn éo ở trên giường: “Em biểu diễn giun đất cho anh xem nhé.”
Nụ cười của anh cứng đờ: “Cho em n/ợ trước đấy, sau khi dỡ món hàng này xuống rồi thì em phải trả n/ợ cho anh.”
Mấy ngày sau, tôi đang ở trước cửa hiệu b/án nội y thì bị Phó Kinh bắt ngay tại trận.
“C/ứu mạng…”
Giọng tôi run lên.
Tôi bị anh tà/n nh/ẫn kéo về nhà.
Vừa đóng cửa lại thì anh đã đẩy tôi đến trước gương, sau đó anh bắt chéo chân ngồi trên ghế sô pha rồi chỉ đạo tôi chọn quần áo mới.
Thật đúng như mong đợi của anh, ngay cả món khai vị cũng phải lựa chọn thật cẩn thận.
Cuối cùng tôi không hài lòng: “Không phải chứ, tất cả đều giống nhau mà…”
“Không giống nhau đâu.” Phó Kinh chọn một bộ quần áo mà anh thích rồi bế tôi lên ném tôi vào phòng ngủ, ánh sáng đen tối lan ra trong đôi mắt của anh: “Bạn học à, không biết đêm nay cậu có bài toán nào khó giải cần tôi giải giúp không?”
Nhớ lại năm đó anh hoàn toàn không để ý đến tôi, tôi hưng phấn hét lên một tiếng, sau đó ôm lấy anh rồi lăn vào chăn.
Do thường xuyên bị tôi khiêu khích nên sau này đến khi chuẩn bị hôn lễ thì trong bụng tôi đã có thêm một em bé thật.
Vào ngày diễn ra hôn lễ, cả ngày hôm đó Phó Kinh cứ cong môi cười suốt, xem ra anh rất tự hào về bản thân mình.
Vì tôi không thể uống rư/ợu cho nên anh đã thay tôi uống hết rư/ợu mừng.
Tối hôm đó khi về nhà, vẫn còn một đoạn đường cách nhà khá xa nhưng anh ấy dìu tôi ra khỏi xe nói muốn đi dạo cùng tôi.
Ngoài trời đang có tuyết rơi, Phó Kinh cõng tôi trên lưng, trên người tôi đang mặc thêm chiếc áo khoác len của anh ấy.
Bóng dáng của hai chúng tôi phản chiếu dưới ánh đèn đường.
Một người nằm trên lưng một người, khiến chiếc bóng trên mặt đất bị nhô cao lên.
Tôi nhìn vào chiếc bóng trên mặt đất rồi bất chợt bật cười: “Phó Kinh, anh nhìn cái bóng của chúng ta kìa, giống hệt một con rùa già vậy.”
Nói xong tôi nghịch ngợm vung vẫy tay chân cho giống một con rùa hơn.
Tiếng cười của hai chúng tôi vang vọng giữa trời tuyết trắng.
Anh chỉ cười rồi tiếp tục cõng tôi trên lưng đi về phía trước mà không nói lời nào.
Tôi luôn có cảm giác như mình đã gặp được anh từ rất lâu về trước rồi.
Nhưng tôi lại không nhớ được tôi đã gặp anh ở đâu.
Tôi nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh, gối đầu lên vai anh: “Anh nói xem, tại sao anh lại thích em thế?”
“Bí mật.”
“Vợ chồng không thể có bí mật.”
“Thích chính là thích, không có nguyên nhân gì cả.”
Tôi mới không thèm tin đấy.
“Chắc là anh nhìn trúng tiền của em rồi.”
“Đúng đấy, anh nhìn trúng nhà xuất bản mỗi năm ki/ếm được một hai đồng của em đấy, anh còn phải dựa vào bà xã nuôi anh rồi.”
Tôi áp má vào cổ anh, cảm thấy thật ấm áp, sau đó mí mắt tôi bắt đầu rũ xuống.
Phó Kinh thở dài, anh xoa đầu tôi rồi ôm lấy tôi thật ch/ặt: “Giang Thiển.”
“Hả?”
“Tân hôn vui vẻ.”
Bình luận
Bình luận Facebook