Thể loại
Đóng
123
@456
Đăng xuất
Văn phòng của Tần Thâm chiếm trọn tầng trên cùng của tòa nhà.
Hắn đã cấp cho tôi quyền truy cập tối cao, tôi có thể ra vào tự do. Hệ thống nhận diện khuôn mặt x/á/c nhận thành công, cánh cửa lớn tự động mở ra.
Trong văn phòng, Tần Thâm mặt lạnh như tiền nghe cấp dưới báo cáo công việc.
Đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn trong trạng thái làm việc.
Một Enigma trẻ tuổi đứng trên đỉnh quyền lực, tỏa ra khí chất áp đảo. Bộ vest chỉn chu, sống mũi cao khảm cặp kính gọng bạc. Khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ kiềm chế...
Đúng là diễn xuất đỉnh cao.
Tôi siết ch/ặt lòng bàn tay, cố kìm nén làn hương bạc hà đang cuồ/ng lo/ạn trong người. Tần Thâm đã phát hiện ra sự hiện diện của tôi.
Hắn ra hiệu cho cấp dưới tạm dừng báo cáo. Người kia vâng lệnh rời đi trong cung kính.
"Rầm!" Cánh cửa văn phòng đóng sập sau lưng tôi. Không gian kín bưng chỉ còn lại hai chúng tôi.
Ánh mắt chạm nhau, tôi đột nhiên ngửi thấy mùi nguy hiểm lởn vởn. Cảm giác như vừa rơi vào cái bẫy được sắp đặt tinh vi.
Tần Thâm đặt hồ sơ xuống, thong thả bước về phía tôi. Mỗi bước chân hắn tiến lên, mùi rư/ợu mạnh lạnh lùng lại càng thêm nồng nặc. Hơi thở tôi dồn dập hẳn.
"Có việc cần tôi?" Hắn dừng trước mặt tôi, khóe miệng nhếch lên thành nụ cười.
Tôi gh/ét cái vẻ thong dong đắc ý này của hắn. Nhưng kẻ cầu cạnh lại chính là tôi.
"Tổng Tần, đừng giả vờ nữa." Tôi gằn giọng chịu đựng sự khó chịu, dùng lực đẩy hắn dựa vào tường, "Cho mượn chút pheromone…"
Tần Thâm để mặc tôi cọ xát vào người. Hắn cúi mắt nhìn tôi, phớt đờ thả lỏng cà vạt: "Chu Dịch, đây là lần thứ hai rồi đấy… Có v/ay có trả - đã nghĩ kỹ chưa?"
Trả? Trả cái gì?
Trong không khí, mùi rư/ợu mạnh càng lúc càng đậm đặc. Từng sợi hương men đ/ốt ch/áy ý thức tôi thành tro tàn.
Tôi cuống quýt nắm ch/ặt áo Tần Thâm, gật đầu bừa bãi: "Có gì mà không trả nổi... Tùy cậu..."
Bên tai văng vẳng là tiếng cười khẽ của Tần Thâm. Trong cơn mê muội, có người ôm eo tôi dẫn đến bàn làm việc. Bàn tay kẻ kia nắm tay tôi ký vào thứ gì đó.
Tôi không nhìn rõ, cũng chẳng muốn xem. Dưới ảnh hưởng của pheromone, năng lực phán đoán của tôi đã tan biến từ lúc nào.
Ký đại lên giấy tờ, tôi chủ động quay lưng, phô ra gáy trước mặt Tần Thâm: "Lần trước đ/au lắm... lần này cắn nhẹ thôi..."
Hơi thở Tần Thâm đột nhiên gấp gáp. Mãi sau, hắn mới cúi đầu hôn nhẹ lên gáy tôi. Cử chỉ vô cùng trân trọng, nhưng giọng nói lại khàn đặc: "Tôi hứa, lần này sẽ không đ/au."
Chương 12
Chương 15
Chương 13
Chương 13.
Chương 398
Chương 37
Chương 14
Chương 13
Bình luận
Bình luận Facebook