Tìm kiếm gần đây
7.
Ta và Mặc Dạ sư đệ đồng môn, đều là từ trong Cổ doanh gi*t ra.
Ta còn nhớ rõ ngày được sư phụ tuyển chọn, toàn bộ Cổ doanh, trong hai cái lồng bên cạnh, chỉ có ta và Mặc Dạ đứng.
Ta và hắn đối đầu, thắng bại đều chiếm một nửa.
Ta không biết mình có thể sống sót trở lại sơn trang cùng với người m/ù nhỏ hay không.
Nếu chỉ có một người có thể sống sót ra khỏi Tu La đường của Mặc Dạ, người kia nhất định sẽ là Phất Minh.
Ta đến trước một dãy nhà tối màu xây dựa vào núi, nhìn đám “bóng đen” đang chắn ngang mình, lạnh lùng nói: “Nếu không muốn ch*t thì cút khỏi đây!”
Dứt lời, gió lạnh ra khỏi vỏ, bóng đen chen chúc tới.
Đao của ta vẫn chưa ra khỏi vỏ, ta không muốn gi*t người, chỉ là làm cho bọn họ không đứng lên được mà thôi.
Một cước đ/á vào một cái bóng, người bay ra trực tiếp phá cửa lớn đóng ch/ặt.
Ba quả ám khí trong nháy mắt cửa mở phá không mà đến, ép ta ra khỏi vỏ ngăn cản.
Một đạo âm lãnh mang theo tiếng cười truyền tới: “Sư huynh từ khi nào trở nên sợ tay sợ chân như thế?”
Sát ý phun trào ra, ta đạp m/áu tanh đầy đất, một đường gi*t vào.
Trong đại sảnh, Mặc Dạ chống đầu, nghiêng người ngồi trên ghế sắt phủ da thú, khóe miệng ngậm nụ cười nghiền ngẫm, nhìn ta từng bước tới gần.
Hắn cầm trong tay một tờ phương th/uốc, nhăn mũi: “Sư huynh chữ viết vẫn như vậy... x/ấu, nhưng nếu như không có đơn th/uốc này, ta vẫn không tìm được ngươi.”
Lười nói nhảm với hắn, ta lạnh lùng nói: “Người của ta ở đâu?”
“Người của ngươi?” Mặc Dạ tựa hồ cảm thấy những lời này rất thú vị.
Hắn ném phương th/uốc, cười nhạo một tiếng, vỗ vỗ tay.
Phất Minh bị hai cái bóng đ/è lên, ngồi xuống cái ghế trống bên tay trái Mặc Dạ.
Ta không dám tỏ ra vội vàng, lạnh nhạt nói: “Thả người.”
Phất Minh nghe thấy giọng nói của ta, căng thẳng, nắm ch/ặt tay vịn.
Mặc Dạ cúi người tới gần Phất Minh, ngón tay trắng bệch kéo cổ áo Phất Minh ra.
Không đợi ta lên tiếng, Phất Minh nhíu mày nghiêng người né tránh, âm thanh lãnh đạm: “Đừng chạm vào ta.”
Mặc Dạ nhìn vết loang lổ trên cổ Phất Hiểu, nhíu mày: “Không cho ta đụng? Vậy để cho ai đụng? Hắn sao?”
Mặc Dạ giương mắt, ánh mắt lạnh lẽo nhìn ta đẫm m/áu: “Một người sắp ch*t?”
Phất Minh bình tĩnh nói: “Một mạng bằng một mạng, ta tới đổi hắn.”
Mặc Dạ trừng mắt nhìn, như là nghe được chuyện cười gì đó: “sắp mất mạng vì một người hung á/c như hắn ? Ngươi biết hắn là ai không? Loại người như ngươi, hắn đã gi*t vô số người, không biết chùng một ngày nào đó hắn sẽ gi*t ngươi.”
Âm thanh Phất Minh trong trẻo nhưng lạnh lùng: “Ta đã đi theo hắn, thật sự có ngày đó, ta cũng nhận, không tới lượt ngươi xen vào.”
Nghe vậy, ánh mắt Mặc Dạ tối sầm lại.
Trong lòng ta h/oảng s/ợ, trầm giọng nói: “Phất Minh, đừng nói nữa.”
Mặc Dạ nâng cằm của Phất Minh lên, lần này người m/ù nhỏ không né tránh.
“Ngươi là một người m/ù làm sao có thể so với sát thủ lợi hại nhất Bất Quy Lâu?” Ánh mắt Mặc Dạ lưu luyến trên người người m/ù nhỏ: “Ngươi cũng chỉ có khuôn mặt này cùng thân thể này còn có chút giá trị.”
Ta tức gi/ận quát: “Bỏ tay bẩn của ngươi ra!”
Ta dùng nội lực đ/ập vỡ những viên gạch xanh dưới chân, lại giậm chân, những viên gạch vỡ bay thẳng về phía cánh cửa trước mặt Mặc Dạ.
Trong lúc tia chớp, ánh mắt Mặc Dạ rùng mình, buông tay nghiêng đầu né tránh, nhưng viên gạch xanh kia vẫn để lại một vết m/áu nhợt nhạt trên mặt hắn.
Im lặng một lúc lâu, Mặc Dạ chậm rãi quay đầu lại, hắn giơ tay chạm vào vết thương trên mặt, đôi mắt đỏ ngầu, cười nham hiểm: “Muốn c/ứu hắn phải không? Quỳ xuống c/ầu x/in ta.”
Ánh sáng trong tay Mặc Dạ lóe lên, một chiếc đinh xuyên xươ/ng ném tới.
Ta gắt gao nhìn Phất Minh bên người Mặc Dạ, dưới chân không nhúc nhích, tùy ý chiếc đinh xuyên xươ/ng xuyên qua đầu vai trái của ta, đinh ở trên cột cửa phía sau.
M/áu theo đầu ngón tay ta nhỏ xuống đất, hình thành một vũng m/áu không lớn không nhỏ.
Ta cắn răng chịu đựng không phát ra một chút âm thanh, nhưng Phất Minh giống như là cảm giác được cái gì, mãnh liệt đứng dậy, vẻ mặt bối rối: “Vô Trú!”
Giọng ta nhẹ nhàng: “Ta không sao, đừng sợ.”
Phất Minh theo âm thanh muốn đi về phía trước, Mặc Dạ một cước đ/á vào chân Phất Minh.
Phất Minh rên rỉ một tiếng, thân thể thấp xuống, ngã trở lại ghế dựa.
Trong ng/ực khí huyết dâng lên, ta cầm theo đ/ao, á/c đ/ộc nói: “Ông đây làm thịt ngươi!”
Mặc Dạ chế trụ sau gáy Phất Minh ép buộc hắn ngẩng đầu lên.
Mặc Dạ nhìn ta âm thanh trầm lãnh: “Ngươi quỳ, hay là không quỳ?”
Âm thanh Phất Minh r/un r/ẩy: “Vô Trú, không thể.”
Ta hít sâu một hơi, đem đ/ao cắm vào trong gạch đ/á xanh, quỳ xuống.
Ở trước mặt mệnh của Phất Minh, tôn nghiêm đối với ta cũng chỉ là bụi dưới chân, đừng nói là để cho ta quỳ xuống, hôm nay chỉ cần Mặc Dạ chịu thả Phất Minh, hắn bảo ta làm cái gì, ta cũng sẽ đi làm.
Mặc Dạ giống như thấy thú vị, ngửa mặt lên trời cười to, cười cười, hắn bỗng nhiên dữ tợn ném ra hai quả ám khí.
Ta không nhúc nhích, cảm nhận được thanh sắt lạnh lẽo xuyên qua thân thể.
“Vô Trú, sư phụ rốt cuộc coi trọng ngươi cái gì? Muốn đem vị trí lâu chủ giao cho một tên ng/u xuẩn như ngươi.”
Trán thấm ra mồ hôi lạnh, ta thở hổ/n h/ển: “Ta không có lòng dạ lâu chủ, ngươi muốn, cho ngươi là được.”
Ta giương mắt mím môi, sắc mặt tái nhợt: “Ta đời này cầu, cũng chỉ chỉ có một người mà thôi.”
“Mặc Dạ, thả hắn ra, ngươi muốn tr/a t/ấn ta thế nào, ta cũng sẽ không phản kháng.”
Mặc Dạ ngồi ở địa vị cao, lạnh lùng liếc ta: “Đi tới, quỳ xuống trước mặt ta.”
Ánh mắt ta quét qua một vòng, những cái bóng kia trong tay đều cầm giới côn, chờ ta đứng lên.
Ta lập tức cảm thấy rõ ràng, dùng nội lực bảo vệ tâm mạch, ta chống chân, đứng lên.
Ta vừa bước ra một bước, giới côn mang theo kình lực trong nháy mắt rơi xuống trên người.
Ta cắn ch/ặt răng, ánh mắt khóa ch/ặt Phất Minh, từng bước một đi về phía trước.
Giới côn va chạm vào thân thể rốt cục làm cho Phất Minh rơi lệ.
Phất Minh nghẹn ngào: “Vô Trú, không cần lo cho ta.”
Trên đùi một trận đ/au nhức, ta không chịu nổi, một gối quỳ xuống, đám bóng dáng ngừng động tác.
Giọng ta khàn khàn: “Đừng sợ, ta sẽ không để ngươi có việc gì đâu.”
Mặc Dạ nhìn ta chật vật: “Chỉ cần ngươi chịu quỳ đi tới, cũng không cần chịu tội nữa.”
Hắn nhìn Phất Minh, nhếch môi cười: “Hoặc là, chúng ta đổi cách chơi, ngươi quỳ thay cho hắn?”
Ta nuốt một ngụm bọt m/áu, không cho phép cãi lại: “Không được quỳ!”
Ta lau đi vết đỏ tươi che khuất tầm mắt, nhìn người áo trắng như tuyết kia, lại một lần nữa đứng lên.
Ta vốn là thối nát và bẩn thỉu, ta có thể dễ dàng tha thứ Mặc Dạ đem ta giẫm vào bùn đất, nhưng Phất Minh thì không được, y không nên bị ô nhiễm.
Là ta đã kéo Phất Minh vào vũng bùn này, ta đây sẽ dùng chính mình làm bệ đỡ , để cho y giẫm lên ta, không nhiễm bụi bặm.
Đến trước mặt Mặc Dạ, một bóng người hung hãn bẻ g/ãy cây gậy, trước mắt ta tối sầm, ngã xuống.
Đầu óc hỗn độn, bên tai ồn ào, nhưng tiếng khóc của Phất Minh rõ ràng truyền tới bên tai ta.
Nghe thấy y khóc, cơn đ/au ở ng/ực bao trùm tất cả vết thương trên người ta.
Ta gi/ật giật ngón tay, ý thức mơ hồ nói: “Đừng khóc…”
Chậm rãi, ta chống người, quỳ lên, dưới thân rất nhanh chảy ra một vòng m/áu.
Ta cách màu đỏ tươi, nhìn Mặc Dạ, thấp giọng nói: “Thả người.”
Mặc Dạ vận sức chờ phát động một cái đinh xuyên xươ/ng, hắn hứng thú nhìn ng/ực ta.
Bỗng nhiên, một tiếng quát lạnh từ cửa truyền đến: “Hình ph/ạt riêng, ngươi cho rằng bổn tọa đã ch*t sao?”
Một nam nhân tướng mạo tuấn mỹ, một thân áo xanh chậm rãi đi tới.
Nơi nam nhân đi qua, bóng dáng đều quỳ xuống đất cúi đầu.
Ông ấy đứng ở giữa đại sảnh, khoanh tay đứng, ý cười không đạt đáy mắt nhìn Mặc Dạ .
Mặc Dạ gi/ật mình đứng lên nói: “Sư phụ?”
Người tới chính là lâu chủ của Bất Quy Lâu, Vân Bạc.
Nếu như chỉ có Mặc Dạ, ta liều mạng người, cũng có thể mang Phất Minh đi.
Nhưng Vân Bạc vừa đến, cho dù ta ch*t trăm ngàn lần, cũng không thể c/ứu được Phất Minh.
Bản lĩnh của ta đều là Vân Bạc dạy, ông ấy muốn gi*t ta, dễ như trở bàn tay.
Vân Bạc trong tay quăng ra dây xích bạc, đem ta cùng Phất Minh kéo đến bên người.
Ông ấy kiềm chế bả vai của Phất Minh, để cho y không thể động đậy, sau đó nhìn ta nằm sấp bên chân nửa ch*t nửa sống, lạnh giọng hỏi: “Kẻ phản bội, nên xử trí như thế nào?”
Ta lắc lư đứng lên, rút đ/ao cắm ở một bên ra, quỳ một gối xuống đất đưa tới trước mặt Vân Bạc: “Phế kỳ kinh bát mạch, nh/ốt vào ngục tối, không bao giờ thấy ánh sáng.”
Ta lần đầu tiên có cảm xúc sợ hãi, run giọng nói: “Sư phụ, xin người... thả hắn ra, đệ tử thế nào cũng được.”
Vân Bạc không khỏi vừa nói vừa đ/á/nh một chưởng về phía ta, ta bay ra ngoài, đụng vào cây cột, cuối cùng ngã trên mặt đất.
Ng/ực đ/au dữ dội, ta ho ra một ngụm m/áu tươi, thử vài lần, căn bản không đứng dậy nổi.
Vân Bạc thu tay lại: “Bổn tọa phế võ công của ngươi, sau này nếu ngươi dám bước vào địa giới Bất Quy Lâu, bổn tọa nhất định sẽ gi*t ngươi.”
Ông ấy dừng một chút, lạnh lùng nói: “Nhưng ngươi là đồ đệ của bổn tọa, bổn tọa sẽ không để người khác lấy mạng ngươi, có thể gi*t ngươi, chỉ có bổn tọa.”
Lúc nói lời này, ông ấy nhìn chính là Mặc Dạ.
Từ khi Vân Bạc bước vào đại điện, tầm mắt Mặc Dạ rơi thẳng vào trên người ông ấy, không dời đi quá nửa.
Nghe nói như thế, Mặc Dạ gắt gao kiềm chế lòng bàn tay, vẻ mặt phẫn h/ận nhìn chằm chằm Vân Bạc: “Ngươi bảo bối hắn như vậy?”
Cảm giác được bị khiêu khích, Vân Bạc nhíu mày, vung ra một đạo cương khí: “Nhóc con học được lộ ra răng nanh sao? Không phục thì tới gi*t bổn tọa, tự mình ngồi lên vị trí kia.”
Mặc Dạ không tránh không né, sau khi kiên quyết chống đỡ, khóe miệng hắn tràn ra một tràn m/áu tươi.
Trên mặt Vân Bạc hiện lên ngạc nhiên, rất nhanh lại khôi phục như thường.
Ông ấy đẩy Phất Minh một cái: “Thừa dịp bổn tọa còn chưa đổi ý, mang theo hắn mau cút đi!”
Phất Minh lảo đảo một chút, chạy về phía ta.
Ta cố sức đứng dậy, ngăn cản người sắp đụng vào cột trụ.
Phất Minh vội vàng sờ soạng nhấc cánh tay ta lên, âm thanh r/un r/ẩy không ra dáng: “Chúng ta... về nhà...”
Ta nhìn chiếc áo trắng trên người Phất Minh nhuộm m/áu tươi trên người ta, trong lòng hối h/ận, ta vẫn làm bẩn chiếc áo trắng này.
Chương 14
Chương 28
Chương 19
Chương 37
Chương 16
Chương 43
Chương 14
Chương 15
Nền
Cỡ chữ
Giãn dòng
Kiểu chữ
Bạn đã đọc được 0% chương này. Bạn có muốn tiếp tục từ vị trí đang đọc?
Bạn cần có tài khoản để sử dụng tính năng này
Đăng nhập ngay
Bình luận
Bình luận Facebook