Bốp.
Món đồ trang trí trên bàn trị giá tám trăm ngàn của Thẩm Yến Từ vỡ tan
thành từng mảnh.
Nội tâm vừa yên tĩnh của anh lập tức bị x/é nát bởi những tiếng la hét
hỗn lo/ạn không thể diễn tả bằng lời.
Tôi nhìn Thẩm Yến Từ luống cuống dọn dẹp, không nhịn được mà bật
cười.
Tâm trạng phiền muộn ban nãy đột nhiên dịu lại một cách kỳ diệu.
Tối hôm đó, lần đầu tiên kể từ khi kết hôn, tôi và Thẩm Yến Từ cùng
nằm trên một chiếc giường.
Nhưng anh chỉ nằm ở mép giường, đến mức chỉ cần xoay người là có
thể lăn xuống đất.
Xét thấy hôm nay tôi đã khiến anh đủ sốc rồi, tôi quyết định tạm tha
cho anh.
Tôi quay lưng về phía Thẩm Yến Từ, cố gắng chìm vào giấc ngủ.
Thế nhưng tiếng lẩm bẩm trong lòng anh vẫn liên tục vang lên sau lưng
tôi.
"Không lẽ mình sắp c.h.ế.t rồi? Sao hôm nay Nam Nam lại đối xử tốt với
mình như vậy?”
“Chẳng lẽ kết quả kiểm tra sức khỏe lần trước có vấn đề?”
“Trời ơi, đây chẳng phải là ‘đãi ngộ’ của người trước lúc lâm chung
sao?!”
“Không được, mai phải tìm luật sư tư vấn, xem làm cách nào để sau khi
c.h.ế.t có thể để lại nhiều tài sản hơn cho Nam Nam."
Ban đầu tôi còn định phớt lờ tiếng lòng của Thẩm Yến Từ, không thèm
để ý.
Nhưng anh cứ nghĩ không ngừng, mà toàn nói những điều tôi không
muốn nghe.
Tôi nhẫn nhịn, nhịn mãi không nổi.
Cuối cùng, tôi lật người, tay chân giơ lên, "bốp" một tiếng, đ/è lên ng/ười
Thẩm Yến Từ.
Thế giới lập tức yên lặng.
Tôi hài lòng nhếch miệng cười, sau đó còn cọ vào lòng Thẩm Yến Từ vài
cái.
Ôm lấy cơ thể cứng đờ như x/á/c sống của anh, cuối cùng tôi cũng từ từ
chìm vào giấc ngủ.
Sáng hôm sau khi tôi thức dậy, Thẩm Yến Từ đã đi làm.
Tôi không có việc gì làm ở nhà nên vào thư phòng nghiên c/ứu nhật ký
của Ôn Bắc.
Ôn Bắc cuối cùng đã chọn giao nhật ký cho Thẩm Yến Từ.
Rất có thể mức độ nguy hiểm của việc này chỉ có người như Thẩm Yến
Từ mới đủ khả năng đối phó.
Nhưng theo hiểu biết của tôi về Ôn Bắc, chị ấy không phải là người sẽ
ép buộc nguy hiểm lên người khác.
Điều này có nghĩa rằng chuyện này có thể nghiêm trọng hơn chúng tôi
nghĩ.
Tôi nghiên c/ứu nhật ký của Ôn Bắc cả ngày nhưng manh mối trong đó
thực sự quá ít.
Nhìn đi nhìn lại, tôi vẫn cảm thấy phải bắt đầu điều tra từ Sở M/ộ Lâm.
Tôi định tối nay sẽ bàn bạc với Thẩm Yến Từ.
Nhưng khi đi làm về, đột nhiên anh chủ động nói với tôi: “Nếu dạo này
em không có kế hoạch gì thì có thể cân nhắc đến công ty anh làm việc
không?”
Anh ngừng lại một chút rồi nói thêm, “Dạo này anh có dự án hợp tác với
Sở M/ộ Lâm, anh nghĩ em có thể sẽ muốn tham gia.”
Tinh thần tôi lập tức phấn chấn.
Trong lòng hầm nghĩ thật đúng lúc, tôi liền không do dự mà nói: “Không
vấn đề gì, mai em đi làm luôn.”
“Không cần vội, đợi anh sắp xếp xong, thứ Hai tuần sau em đến cũng
được.”
Thẩm Yến Từ nói rất nghiêm túc.
Tôi cũng không nghi ngờ gì.
Vừa định kể với anh những điều tôi suy nghĩ khi nghiên c/ứu nhật ký của
Ôn Bắc cả ngày nay thì bất chợt nghe thấy tiếng lòng của anh thở phào
nhẹ nhõm:
"Tốt quá, cuối cùng cũng có thể ở bên vợ cả ngày rồi!”
“Dù sao thì những gì Nam Nam cần biết cô ấy cũng đã biết, mình không
thể chịu nổi những ngày phải xa vợ ít nhất tám tiếng mỗi ngày nữa.
Mà nghĩ lại, một tuần chắc là đủ thời gian để điều tra được Sở M/ộ Lâm
rồi nhỉ?
Thôi kệ, lát nữa bảo Tiểu Trương tìm số của anh ta, nếu không được thì
nói với Nam Nam rằng dự án có vấn đề, rồi nghĩ cách khác sau."
Tôi: “...”
Trong suốt một tuần tôi cứ lặng lẽ nhìn Thẩm Yến Từ không ngừng nghe
điện thoại và làm thêm giờ ở nhà.
Khi đến thời điểm đã hẹn để tôi đến công ty anh làm việc, anh quả thật
đã thiết lập được mối qu/an h/ệ với Sở M/ộ Lâm.
Chúng tôi cùng nhau xem xét tài liệu dự án trong văn phòng, cả hai đều
cảm thấy mọi chuyện tiến triển quá suôn sẻ.
Có lẽ Sở M/ộ Lâm đã nhận ra điều gì đó.
Không chỉ chúng tôi muốn tìm anh ta mà có lẽ anh ta cũng muốn tìm
chúng tôi.
Quả nhiên, quá trình thúc đẩy dự án sau đó rất hiệu quả.
Dưới danh nghĩa là thư ký của Thẩm Yến Từ, tôi đã tham gia vài cuộc
họp và cuối cùng gặp được Sở M/ộ Lâm ngoài đời.
Anh ta trông hết sức nhã nhặn, mỗi khi nói chuyện với ai đều kèm theo
nụ cười ba phần, khiến người ta cảm thấy rất thân thiện.
Nhưng có lẽ vì tôi đã có thành kiến trước, tôi luôn cảm thấy nụ cười của
anh ta rất giả tạo.
Và tôi cứ có cảm giác anh ta đang cố ý quan sát tôi.
Tôi giả vờ như không nhận ra, suốt cả buổi chỉ chăm chú làm việc.
Mãi cho đến khi cuộc họp kết thúc, Sở M/ộ Lâm bắt tay Thẩm Yến Từ
tạm biệt.
Bình luận
Bình luận Facebook