Tám giờ sáng, ở thang máy tầng trệt, Triều Vỹ cầm hộp cơm trưa, định bước vào thang máy thì có giọng một cô lễ tân cản lại: “Thang máy bên phải dành cho ban điều hành. Nhân viên tạm thời thì dùng thang hàng bên kia nha bạn!”
Cậu nhìn về phía bên kia, nơi có một cái thang máy cũ kỹ, chớp đèn nhấp nháy như phim kinh dị.
“Thang hàng đó... trông như đang hấp hối á?”
“Ừ, ai xài nó đều đi trễ.”
“Vậy có khi nên trễ để sống lâu hơn á ha...”
Dù nói vậy, Triều Vỹ vẫn ngoan ngoãn quay người. Nhưng đúng lúc ấy, thang bên phải “tinh” một tiếng mở ra, và người bước ra là... Khương Hàn Dật.
Vest xám, cà vạt đen, ánh mắt sắc như d/ao cạo, mặt mày lạnh như tủ đông.
Và đương nhiên, đi sau là trợ lý riêng, đang run như cầy sấy ôm tập tài liệu.
Cả sảnh chớp mắt nhìn theo, không ai dám thở mạnh.
An Triều Vỹ cười cười, gật đầu chào: “Chào buổi sáng, sếp Khương!”
Khương Hàn Dật dừng lại nửa giây.
“Cậu... là cái người pha cà phê sai vị hôm qua?”
“Dạ vâng, em nó đó! Mật ong là biểu tượng của ngọt ngào mà em muốn truyền tải đến một cuộc họp áp lực!”
“… Tôi dị ứng mật ong.”
Triều Vỹ: “…”
Hệ thống: [Chỉ số nguy cơ bị đuổi tăng lên 89%]
“Xin lỗi sếp ạ, lần sau em sẽ cho... tương ớt?”
Khương Hàn Dật không đáp, chỉ lạnh nhạt liếc qua cậu rồi bước vào thang máy. Nhưng đúng lúc cửa chuẩn bị đóng lại, trợ lý của anh vấp chân, làm rơi cả tập hồ sơ xuống sàn.
Giấy bay tung tóe. Triều Vỹ theo phản xạ cúi xuống nhặt giúp.
Bíp!
Cửa thang máy đóng lại.
Triều Vỹ: “Ể?”
Cậu vừa ngẩng đầu thì thấy mình đang... đứng trong thang máy với Khương Hàn Dật. Một mình.
“Ờm… chắc em nên… nhấn nút tầng…”
Khương Hàn Dật nhìn cậu, giọng lạnh như gió mùa: “Cậu đi nhầm thang.”
“Không phải lỗi của em, lỗi của... trọng lực và vận mệnh!”
[Hệ thống: Cảnh báo – môi trường nguy hiểm cấp độ vừa. Tự c/ứu lấy mình.]
Triều Vỹ mỉm cười nịnh nọt: “Khương tổng hôm nay nhìn rất... CEO. Rất... công sở. Rất... thăng tiến!”
Khương Hàn Dật khoanh tay, nhíu mày.
“Cậu lúc nào cũng nói nhiều như vậy à?”
Triều Vỹ nghiêm túc: “Không đâu ạ. Bình thường em còn hát nữa.”
Cùng lúc đó, thang máy bỗng gi/ật khẽ. Dừng lại ở tầng 8.
Cửa chưa mở. Thang không lên. Không xuống.
“Lỗi hệ thống thang máy. Xin vui lòng chờ kỹ thuật viên hỗ trợ…”
Triều Vỹ: “Ủa thiệt luôn hả?! Em nói giỡn mà...”
Anh quay sang nhìn Khương Hàn Dật. Sếp vẫn đứng thản nhiên như đang... chờ q/uỷ bắt.
“Anh không lo hả? Thang máy hư đó!”
“Tôi không ch*t vì đứng. Nhưng tôi có thể ch*t vì ồn.”
Triều Vỹ c/âm nín. Gật đầu.
Bình luận
Bình luận Facebook