2
Mẹ nhờ tôi để ý Bạch Linh, thế là, tôi quyết định nói chuyện nghiêm túc với Nhậm Minh một lần.
Chúng tôi hẹn cuối tuần gặp nhau, mọi người vẫn còn là học sinh, tiền tiêu vặt không dư dả gì, Bạch Linh muốn ăn KFC, tôi cũng muốn ăn cánh gà, còn Nhậm Minh chọn ăn mì.
Trong tình cảnh hai đối một, Nhậm Minh vẫn cố chấp đi vào tiệm mì, cứ mặc kệ chúng tôi mà đi.
Tôi ngạc nhiên vô cùng, hỏi Bạch Linh: “Sao bảo gã ta chiều em mà?”
Bạch Linh nói: “Chị, chị không hiểu đâu, đây là mặt bá đạo của anh ấy đó. KFC là thứ rác rưởi, bình thường anh ấy không để em ăn mấy thứ ấy đâu.”
Nó vừa nói vừa ra vẻ ngượng ngùng.
Tôi há hốc miệng, chả lẽ đây là cái gọi là tình yêu bá đạo cưỡ/ng ch/ế sao?
Thôi được rồi.
Chúng tôi đành vào tiệm mì kia cùng Nhậm Minh.
Sau khi vào tiệm mì, tôi lại được chứng kiến cái gọi là tình yêu bá đạo cưỡ/ng ch/ế một lần nữa.
Bạch Linh: “Em muốn ăn nước dùng có ớt xanh.”
Nhậm Minh: “Không được, em không ăn cay được.”
Gã ta còn ngang nhiên vớt những miếng ớt đã được xắt nhỏ ra.
Mặt tôi hiện nguyên dấu chấm hỏi, nhà chúng tôi vẫn hay ăn ớt, chưa nói đến việc ớt xanh của tiệm cũng không cay.
Bạch Linh cười giải thích: “Em tới tháng nên Nhậm Minh mới không cho em ăn cay.”
Như thế việc Nhậm Minh không cho nó ăn cay là một chuyện rất hạnh phúc với nó vậy.
Tôi: “...”
Cả một bữa ăn, Nhậm Minh chăm chút cho Bạch Linh từng tí một như đang chăm trẻ con vậy, nhưng lại kiểm soát gia vị cũng như trật tự ăn uống của Bạch Linh, mọi thứ nhất nhất phải đúng theo ý của gã.
Bạch Linh vẫn trưng vẻ mặt hạnh phúc ra, nói Nhậm Minh rất quan tâm đến nó.
Nhưng tôi cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
Ăn cơm xong, Nhậm Minh thanh toán tiền, nói với tôi rằng: “Tôi chỉ trả tiền cho người phụ nữ của mình, trong đó không bao gồm chị, đưa tôi hai mốt tệ ba đồng.”
Tôi lại được dịp há hốc mồm, còn có kiểu như thế này nữa?
Gã ta sẵn lòng trả tiền mì cho Bạch Linh, nhưng lại yêu cầu tôi tự trả phần của mình.
Hành động này trong mắt Bạch Linh, gọi là ưu ái đặc biệt.
“Em là bạn gái anh ấy, anh ấy chỉ yêu em, những người khác đều không lọt vào mắt anh ấy.” Bạch Linh vui vẻ nói.
Trong mắt nó, bệ/nh kiều thường không quản người khác sống ch*t thế nào, chỉ quan tâm tới người phụ nữ mình yêu.
Mà nó, là người đ/ộc chiếm tình yêu của bệ/nh kiều.
Đó gọi là hạnh phúc!
Tôi cạn lời, lần đầu gặp chị của bạn gái lại đi ăn một quán mì rẻ tiền, Nhậm Minh cũng không muốn đãi khách sao?
Thôi kệ đi, không thành vấn đề, vậy là tôi chuyển 21 tệ cho Nhậm Minh.
Khuôn mặt của Nhậm Minh thoáng chốc sa sầm xuống, lặng lẽ u ám nhìn chằm chằm tôi, ánh mắt gã ta khiến tôi sởn gai ốc.
Cơm nước xong xuôi gã lập tức gi/ận dữ rời đi.
Bạch Linh đuổi theo dỗ gã ta, đến tối mới nói cho tôi biết rằng Nhậm Minh cáu gắt với nó là bởi vì tôi chỉ chuyển cho gã ta 21 tệ, thiếu 3 đồng nữa.
Tôi tiếp tục rớt cằm lần nữa, ngay cả 3 đồng mà cũng lấy ra so đo.
Bạch Linh đúng tình hợp lý nói: "Phải chuyển từng nào thì đưa từng ấy, làm gì có chuyện chuyển ít hơn?"
Tôi tức gi/ận cười: "Nếu tính ra, bát mì kia của chị mới có 18 tệ, sao lại bắt chị trả 21 tệ 3? Gã ta tính cho chị dư 3 tệ!"
Bạch Linh ậm ừ một lát, nói: "Nhà anh ấy nghèo, lại là người bệ/nh kiều, rất nh.ạy cả.m, có thể thông cảm được"
Tôi: "Đúng là bị bệ/nh rất nặng!"
Ăn được bữa cơm tôi đã hiểu vì sao tất cả mọi người không thích Nhậm Minh, người bình thường sẽ không thích gã.
Tôi khuyên Bạch Linh chia tay, Bạch Linh cãi lại tôi: "Anh ấy có gì sai?"
Nó cảm thấy Nhậm Minh là đáp ứng tất cả các tiêu chuẩn về bệ/nh kiều trong tưởng tượng của cô, cho dù là tình yêu cưỡng ép đi nữa thì gã ta vẫn chỉ yêu mình cô, tất cả đều dành cho cô.
Cô rất thích.
Tôi gi/ận dữ nói: "Chị không cho em đọc truyện tranh với tiểu thuyết cũng là vì muốn tốt cho em, đây gọi là tình yêu cưỡ/ng ch/ế, sao em không thể vui vẻ mà chấp nhận được vậy? Chị không nghĩ tới gã ta bắt ép em làm cái này cái kia mà em cũng gọi là yêu!"
Bạch Linh lập tức nghẹn giọng: "Cưỡ/ng ch/ế mà chị nói khác với cưỡ/ng ch/ế của anh ấy"
"Khác nhau chỗ nào? Cùng lắm gã ta chỉ là một gã đàn ông có khuôn mặt đẹp đẽ dễ nhìn mà thôi, những thứ ấy cũng khiến em can tâm tình nguyện vì gã ta sao?"
Bạch Linh không cãi lại tôi, nổi gi/ận đùng đùng rời đi, vẫn cố chấp không chịu chia tay.
Bình luận
Bình luận Facebook