Còn mười lăm phút nữa là nghi lễ bắt đầu.
Từ Trạch lôi tôi vào một căn phòng bí mật.
Ngoài tôi ra, nơi này còn giam giữ tám cô gái khác, tất cả đều trong tình trạng thoi thóp.
Trên cơ thể họ đều thiếu mất một bộ phận, cô gái mất tích sớm nhất đã bị mất nước nghiêm trọng, chỉ còn thoi thóp hơi tàn.
Cảnh tượng trước mắt khiến tôi lạnh toát sống lưng, răng môi va vào nhau cầm cập.
"Từ Trạch, mày đúng là đồ s/úc si/nh! Mày bảo tao không xứng với mày... Mày nói đúng . Làm sao tao có thể xứng với một con thú đội lốt người như mày."
Hắn không hề gi/ận, thậm chí còn tỏ vẻ thích thú.
"Lúc mày trợn mắt gào lên thế này, trông lại có chút thú vị đấy."
Trên nền đất khắc họa trận pháp kỳ dị khổng lồ, mỗi đầu trận thông với một chiếc lồng sắt.
Ở chính giữa là th* th/ể của Tô Uyển - người đã biến mất ba năm trước.
Đầu và thân cô tách rời nhau, nhưng th* th/ể được xử lý đặc biệt. Dù làn da đã ngả màu vàng vọt, nhưng da thịt vẫn căng mọng, như thể chỉ đang ngủ yên.
Ba năm trước, vào ngày này, Từ Trạch đã gi*t người.
"Ban đầu, tao không định gi*t em ấy."
"Nhưng khi tìm đến căn nhà tồi tàn họ thuê, thấy em ấy vui vẻ ăn mì tôm với tên đàn ông kia, dùng cọ vẽ rẻ tiền, cười vui vẻ xem gameshow nhảm nhí... tao chợt nhận ra em ấy đã thành thứ dơ bẩn rồi."
Suốt nhiều năm, hắn tỉ mỉ lựa chọn bạn bè xung quanh cô, loại bỏ tất cả những gì hắn cho là không hoàn hảo.
Từ phong cách ăn mặc, cử chỉ, lời nói, cho đến sở thích… đều phải do hắn thiết kế. "Giờ có người gọi đó là yêu như trồng hoa, phải không?”
"Nhưng tại sao đóa hoa tao đã chăm bẵm bằng tất cả tâm huyết, sao có thể trở thành thế này? Tao thất vọng. Tao đ/au lòng. Sự tồn tại của em ấy khiến tình yêu của tao trở nên lố bịch.”
Từ Trạch từ nhỏ đã là thần đồng trong mắt mọi người.
Hắn sớm vạch ra kế hoạch cho cuộc đời, sự nghiệp, thậm chí cả tình yêu.
"Tao không thể chấp nhận sự không hoàn mỹ."
Sau khi gi*t hai người, hắn không dừng tay.
Bất kỳ phụ nữ nào giống Tô Uyển, đều khiến hắn ta trở nên phấn khích.
"Cảnh tượng tao thích nhất..."
Hắn cười khẽ, "Chính là lúc các ngươi hối h/ận, đặc biệt là loại như mày - không oán không h/ận, rốt cuộc lại trắng tay."
Những giọt nước mắt van xin, những tiếng khóc lóc rên rỉ của họ trở thành thú vui tiêu khiển tuyệt nhất ngoài giờ làm việc của hắn.
"Đáng tiếc là... các ngươi đều không phải Tô Uyển."
Ánh mắt Từ Trạch đẫm sắc thái yêu thương nhìn x/á/c ch*t bị ch/ặt đầu.
"Tao vẫn hy vọng em ấy sống lại, để... nghiêm túc chuộc tội với tao."
Bình luận
Bình luận Facebook