13.
Tôi báo cảnh sát.
Lúc Trương Hành bị mang đi vẫn không ngừng nhìn chằm chằm tôi.
Nhưng tôi không muốn để ý tới cậu ta, viết tường trình xong thì trực tiếp cùng Lục Văn Xuyên về phòng ngủ.
Chẳng qua là lúc rời đi, dường như tôi nhìn thấy thư ký của ba Lục Văn Xuyên.
Hả?
Sao người đó lại tới đây?
Nhưng tôi còn chưa kịp nhìn kỹ thì đã bị Lục Văn Xuyên ôm vai kéo đi.
Trên đường đi, bầu không khí vẫn yên bình như vậy.
Thỉnh thoảng cả tôi và anh đều yên lặng, đôi lúc cũng tán gẫu vài câu.
Không biết tại sao, trong lòng tôi luôn cảm thấy bị nghẹn thứ gì đó.
Sau khi tắm xong, tôi nằm trên giường của mình, không tự chủ len lén liếc nhìn alpha trẻ tuổi đang thay quần áo ở đằng kia.
Lục Văn Xuyên nói đúng.
Thật ra thì tôi không sợ Trương Hành.
Tôi chỉ không muốn lãng phí tinh lực để giải quyết một kẻ bi/ến th/ái khó dây dưa mà thôi.
Nhưng nếu như hôm nay cậu ta thật sự dám cưỡ/ng b/ức tôi, tôi cũng tuyệt đối sẽ lưới rá/ch cá ch*t.
Lấy một beta đổi một alpha, không thua thiệt.
Chẳng qua là Lục Văn Xuyên bỗng nhiên xuất hiện trong cuộc sống yên bình không gợn sóng của tôi.
Vốn tưởng rằng anh chỉ xem tôi là một công cụ, nhiều lắm thì coi như là một người bạn cùng phòng có qu/an h/ệ không tệ, lại không nghĩ rằng anh có thể nhìn thấu tôi.
Nói như thế nào đây?
Cảm giác giống như cuộc sống bình thường và yên ổn của beta đột nhiên trở nên phong phú và đầy màu sắc.
Nói cách khác, chính là đột nhiên bị người khác coi trọng.
Làm cho tự dưng cơ thể tôi sinh ra một dòng ấm áp.
Vô cùng thích thú.
Tôi vội vàng dùng sức véo mình một cái, muốn ngăn chặn một vài suy nghĩ không nên có.
Tôi là loại cấp bậc nào?
Cũng dám xuân tâm manh động với người ta?
E rằng sau khi Lục Văn Xuyên biết được sẽ trực tiếp một đ/ấm đ/ập ch*t tôi.
Trong lúc tôi đang âm thầm cảnh cáo mình, đột nhiên Lục Văn Xuyên đã cởi quần áo chỉ mặc đúng một cái quần ngủ đi tới trước giường tôi.
Dưới ánh mắt ngơ ngác của tôi, anh bước hai bước lên thang giường, sau đó chen vào chiếc giường bé nhỏ của tôi.
Tiếp theo tôi cảm nhận được sự áp bức mờ nhạt tỏa ta từ trên người anh.
Tôi nuốt nước miếng, hiểu rồi.
"Lục Văn Xuyên, cậu tới kỳ dịch cảm?"
"Ừ."
Lục Văn Xuyên đáp một tiếng.
Lúc này đèn ký túc xá vẫn chưa tắt.
Ánh sáng xuyên qua màn giường tôi, tôi có thể nhìn thấy rất rõ vóc người tốt đến quá đáng của anh cùng đôi mắt sâu thẳm.
Lông mi tôi run lên một cái, trái tim thình thịch nhảy lo/ạn.
Không dám để cho anh nhìn thấy sự bối rối không biết x/ấu hổ trong mắt tôi, tôi trực tiếp ngoan ngoãn, chủ động đưa cổ đến trước mặt anh.
Mang theo sự lấy lòng sâu kín.
Các chap tiếp theo Tặc sẽ khóa lại để tránh bị ancap, mọi người vào app Fuhu/Funhub để đọc trọn vẹn nội dung nhé
"Vậy cậu... Vậy cậu cắn đi."
Bình luận
Bình luận Facebook