3.
Thật sự đã lâu rồi tôi không gặp Trần Dạ.
Cậu là bạn cấp ba của tôi, hai chúng tôi đã là bạn cùng bàn hơn một năm, đến học kỳ hai năm lớp mười hai, cậu ấy bất ngờ chuyển trường, không lời báo trước mà rời đi, trước khi đi cũng chỉ để lại một lá thư trên bàn của tôi.
Kết quả là tối hôm đó, khi tôi đang trên xe bus để về nhà, lá thư ấy lại bị người ta lấy cắp bởi vì tưởng rằng đó là phong bì tiền.
Đến giờ, tôi vẫn không biết trong lá thư ấy viết gì.
Có thể gặp lại cậu, quả là niềm vui bất ngờ.
“Lâu rồi không gặp.” Gặp người quen cũ, cảm xúc bấy lâu bị đ/è nén cuối cùng cũng được giải tỏa.
“Cậu học P đại sao?”
Cậu gật gật đầu, khi cậu đang muốn nói gì đó, đồng đội của cậu gọi cậu quay trở lại trận đấu.
Trần Dạ dường như sợ rằng không thể gặp lại tôi, cậu lộ ra vẻ lo lắng, hỏi rằng liệu tôi có thể đợi cậu ấy thi đấu xong không, cậu ấy có nhiều điều muốn nói với tôi.
Tôi mỉm cười: “Được.”
Nhìn thấy Trần Dạ quay lại sân đấu, tôi định thu hồi ánh mắt thì bỗng cảm nhận được một ánh nhìn chăm chú.
Tôi tìm ki/ếm chủ nhân của ánh mắt ấy và chạm phải ánh mắt của Lục Chí Khanh.
Ánh mắt anh sâu thẳm, trong đôi mắt ẩn chứa cảm xúc phức tạp mà tôi không thể đọc được.
Đôi mắt của Lục Chí Khanh rất đẹp.
Đôi mắt đào hơi nhếch dường như chưa từng có chút mỏi mệt, ánh mắt nhìn ai cũng như chứa đựng một loại tình cảm sâu sắc.
Chính đôi mắt này đã khiến tôi rơi vào vòng xoáy không đáy từ lần đầu tiên.
Chỉ thoáng chạm nhau trong chốc lát, tôi đã vội cúi đầu, tránh ánh mắt của anh.
Nhưng tôi vẫn có thể cảm nhận được rằng anh đang nhìn tôi.
Bình luận
Bình luận Facebook