Giải đấu bóng rổ của khoa kết thúc, đội chúng tôi giành chức vô địch.
Cả đội ồn ào đòi đi chơi ăn mừng. Bàn tán suốt một tiếng, cuối cùng quyết định đến khu nghỉ dưỡng suối nước nóng ở ngoại ô chơi hai ngày vì trời đang lạnh.
Trong nhóm chat mọi người hỏi tôi và Văn Lục có đi không.
Cậu ấy được lòng người lắm, lúc trước mấy đứa trong đội tìm gặp đề nghị làm quản lý đội bóng, chỉ lo hậu cần thôi mà cậu ấy đồng ý ngay không do dự.
Tôi khoác vai Văn Lục: "Đi không?"
Cậu không trả lời mà hỏi ngược: "Thế cậu thì sao?"
"Đương nhiên tớ có đi rồi." Tôi duỗi thẳng bắp chân nhức mỏi: "Cả đợt tập luyện mệt đ/ứt hơi, phải xả stress chứ."
Cậu ấy cúi mắt nhìn chân tôi hai giây, kéo ghế bắt tôi ngồi xuống, nắm cổ chân đặt lên đùi mình rồi bóp bóp. "Cậu đi thì tớ cũng đi."
Giọng điệu bình thản đấy, nhưng sao lại khiến lòng tôi ngứa ngáy đến lạ. Cái thằng này chắc chắn không thẳng. Trừ phi Trương Phi đối xử với Quan Vũ như thế này.
Nhưng không ngờ Văn Lục không chỉ đi, còn bao hết chi phí cho cả nhóm. Khu nghỉ dưỡng suối nước nóng đâu rẻ, mười mấy đứa, chỉ tiền phòng thôi đã mất ba bốn chục triệu.
Biết Văn Lục dư dả, cả nhóm tha hồ gửi icon lạy tạ, gào "nghĩa phụ". Văn Lục thấy mấy trò hề của bọn họ, mặt không biểu cảm gửi một chữ "Ừ" vô h/ồn.
Tôi nhếch mép, nổi hứng trêu cậu ấy: "Nghĩa phụ, tớ cũng lạy một cái nhé?"
Hai tai cậu ấy đỏ ửng lập tức, làm mặt nghiêm trách tôi: "Không cần, đừng học đòi theo chúng nó."
Tôi cười gật đầu, áp sát tai cậu ấy thì thầm vài câu khiến Văn Lục hoảng hốt vội né ánh nhìn chằm chằm của tôi, tay chân cứng đờ trèo lên giường.
Đáng yêu quá. Muốn thịt.
Bình luận
Bình luận Facebook