11.

Sáng sớm tỉnh dậy, tôi cứ tưởng mình sẽ đ/au nhức khắp người, không ngờ chẳng những không đ/au chút nào, mà cả người còn cảm thấy sảng khoái và tràn đầy năng lượng, cứ như vừa ăn tiên đan vậy.

Nói đúng ra thì, Hoắc Nham chính là tiên đan của tôi.

Tôi nhìn "viên tiên đan" bên cạnh vẫn còn đang ngủ, không nhịn được mà ghé sát hôn lên mặt anh một cái.

Tiên đan, à không, Hoắc Nham cũng đúng lúc này mở mắt ra.

Chỉ là thái độ của anh sau khi tỉnh lại hoàn toàn khác với tưởng tượng của tôi.

Anh lạnh lùng, không nói một lời mà trực tiếp đứng dậy rời đi.

Hả? Cái này...

Anh tức gi/ận đến vậy sao?

Hôm qua lúc anh ghì ch/ặt lấy tôi không ngừng đòi hỏi, anh đâu có như vậy.

Chẳng lẽ là vẫn chưa kịp hoàn h/ồn?

Nhưng cả ngày hôm đó Hoắc Nham đều không cho tôi một sắc mặt tốt đẹp nào.

Tuy anh vẫn để mặc tôi ôm anh, đi làm cũng cho tôi đi theo, nhưng sắc mặt anh luôn âm trầm, cũng không nói chuyện với tôi nhiều.

Cả người anh cứ như một tảng băng di động.

Phải làm sao bây giờ?

Vất vả lắm mới tìm được cách để cơ thể tôi hoàn toàn khỏe mạnh, chẳng lẽ cách này chỉ có thể dùng một lần?

...

Buổi tối, tôi lại lặng lẽ lẻn vào phòng Hoắc Nham.

Vừa vào phòng, tôi không nói hai lời lập tức leo lên giường.

Vừa lên giường, Hoắc Nham đã tỉnh dậy.

Lần này anh không còn kháng cự tôi như lúc đầu tối hôm qua nữa, ôm lấy eo tôi rồi đ/è tôi xuống dưới thân.

Sau đó là một trận cuồ/ng phong bão tố đòi hỏi không ngừng.

Khi mọi thứ kết thúc, tôi nằm trên giường và bắt đầu nghi ngờ về nhân sinh.

Chuyện gì thế này?

Tên gia hỏa này ban ngày thì như tảng băng, ban đêm sao lại biến thành núi lửa thế này?

Hơn nữa, ngọn núi lửa này còn phun trào, th/iêu đ/ốt khắp người tôi.

Ngày hôm sau tỉnh dậy, tôi cảm thấy cơ thể khỏe hơn rất nhiều.

Cứ tiếp tục như vậy, cơ thể tôi hồi phục hoàn toàn chắc chắn không thành vấn đề.

Nghĩ vậy, tôi quyết định không so đo với Hoắc Nham về thái độ lạnh nhạt của anh nữa.

Dù sao thì anh lạnh lùng thì cứ lạnh lùng, trên giường anh có lạnh nhạt chút nào đâu, hơn nữa cơ thể tôi đang hồi phục nhanh chóng là điều không thể chối cãi.

Vì vậy, từ hôm đó trở đi, ban ngày tôi bám sát Hoắc Nham không rời, ban đêm thì leo lên giường anh đòi hỏi không ngừng.

Mặc dù Hoắc Nham vẫn ít nói, nhưng tôi có thể cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của anh. Đặc biệt là ánh mắt khi anh nhìn tôi, sự dịu dàng đã sớm không thể che giấu được nữa.

Cùng lúc đó, thể chất của tôi cuối cùng cũng được cải thiện hoàn toàn, bốn chữ "ốm yếu bệ/nh tật" cuối cùng cũng được gỡ bỏ khỏi người tôi.

"Hoắc Nham, cuối tuần này chúng ta ra ngoài chơi đi."

Từ nhỏ đến lớn, vì vấn đề sức khỏe mà tôi chưa từng được ra ngoài chơi, bây giờ thể chất đã được cải thiện, tất nhiên tôi phải thực hiện điều mình mong muốn nhất.

"Muốn đi đâu?"

"Đi đâu cũng được, em chưa từng ra ngoài chơi bao giờ."

"Hình như cơ thể cậu đã khỏe hơn rất nhiều."

Hoắc Nham đ/á/nh giá tôi, trong mắt thoáng qua một tia gì đó.

Đáng tiếc lúc này, tôi đang chìm đắm trong niềm vui sắp được ra ngoài chơi, hoàn toàn không chú ý đến điều này.

"Không phải khỏe hơn rất nhiều, mà là khỏe hơn vô cùng nhiều! Em cảm thấy mình như được sống lại một lần nữa vậy, em rất thích cảm giác tràn đầy năng lượng này."

"Vậy thì tốt." Hoắc Nham thản nhiên nói một câu, giọng nói trầm thấp như đang cố gắng kìm nén điều gì đó.

Một lát sau, anh lại nói: "Ngày mai tôi đưa cậu đi chơi."

Nói xong, Hoắc Nham lập tức rời đi, lần này tôi không đi theo anh.

Từ khi cảm thấy thể chất được cải thiện rõ rệt, tôi đã không còn bám lấy Hoắc Nham nhiều như trước nữa.

Chỉ là không biết có phải ảo giác hay không, tôi không bám lấy Hoắc Nham, sắc mặt anh dường như càng khó coi hơn.

Danh sách chương

5 chương
10/12/2024 16:37
0
10/12/2024 16:36
0
10/12/2024 16:36
0
10/12/2024 16:36
0
10/12/2024 16:35
0

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Bình luận Facebook

Tài khoản của bạn bị hạn chế bình luận
Hủy
Xem thêm bình luận

Đọc tiếp

Đăng nhập để đồng bộ lịch sử trên nhiều thiết bị

Bảng xếp hạng

Top ngày

Bình luận