Lời của ông Ba như một hồi chuông cảnh tỉnh làm tôi giác ngộ, tối hôm qua, đúng là Liễu Ngân Hoàn đã từng đối tốt với tôi.
“Nhưng ông Ba,” Tôi nhìn ông Ba, “Liễu Ngân Hoàn là do Thịnh Khai vứt sang cho cháu, nếu như thôn chúng ta thật sự xảy ra chuyện gì thì cũng đâu có lợi gì cho Thịnh Khai.”
Nói tới Thịnh Khai, sắc mặt ông Ba liền thay đổi, thở dài một hơi, “Thịnh Khai là một đứa nhóc không nghe khuyên bảo, hôm ch/ôn nữ thi kia, ta đã năm lần bốn lượt dặn dò rằng mấy ngày đó đừng động vào phụ nữ đã có chồng, nhưng nhóc Thịnh Khai đó lại cứ không nghe.”
“Thịnh Khai tuy không phải tuổi rồng, không thể không kiêng kỵ gì như cháu được, nhưng vận mệnh của thôn chúng ta vẫn còn, có điều nếu như Thịnh Khai có thể nghe lời ta thì cũng không đến nỗi tự nhiên mà ch*t như vậy.”
“Cháu thật sự tưởng rằng Thịnh Khai bị rắn cắn ch*t sao?”
Lời của ông Ba làm tôi nhớ tới lúc Thịnh Khai bá cổ tôi vào mấy ngày trước, lúc đó tôi đã cảm thấy được khí lạnh thấm vào tận xươ/ng cốt rồi.
Lẽ nào…
Ông Ba âm u gật gật đầu, “Thực ra trước khi nhà nhóc Minh gặp rắn thì cậu ta đã ch*t rồi, người hôm đó cháu gặp chẳng qua chỉ là một con rối, là một cái x/á/c ch*t bằng thịt biết đi mà thôi.”
“Ta đoán rằng lý do mà cái thứ kia chọn cháu chính là vì cháu một thân một mình, dễ ra tay thành công hơn…”
Tôi ngẩn ngơ kinh ngạc, bảo làm sao, bảo làm sao, hóa ra cậu ta lúc đó đã không phải là người nữa rồi.
Lúc này tôi mới hoàn toàn tin phục lời của ông Ba.
Ông Ba vỗ tay lên bả vai tôi, “Nhóc Minh này, cháu là người đời sau trong tộc ta, ta tuyệt đối sẽ không làm hại cháu đâu.”
“Nhân lúc cái thứ kia vẫn còn chưa hành động, bây giờ ta sẽ dẫn cháu đến Phật đường nhà cháu, Phật đường nhà cháu có lai lịch rất lớn.”
“Chỉ cần cháu ở trong đó không ra ngoài thì chẳng thứ gì có thể động đến cháu.”
Tôi gật gật đầu, “Ông Ba, cháu nghe ông hết.”
...
Ông Ba kéo tôi chạy bước nhỏ cả một đường, chạy vào trong Phật đường ở cạnh vườn nhà tôi.
Sau khi thắp nhang ở trong Phật đường, ông Ba mới thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau đó ông Ba nhìn tôi, giọng điệu nặng nề nói, “Nhóc Minh, tối nay cháu ở yên trong Phật đường này.”
“Cho dù cái thứ đó có vào đây được thì chỉ cần cháu không ra ngoài, cô ta cũng chẳng thể làm tổn thương cháu được.”
Ông Ba nhìn chằm chằm vào mắt tôi, vô cùng nghiêm túc nói, “Nhớ lấy, dù cô ta nói cái gì thì cháu cũng không được ra ngoài.”
Tôi gật đầu lia lịa, “Ông Ba, ông không ở đây cùng với cháu sao?”
Ông Ba lắc đầu, sắc mặt vô cùng nặng nề, “Cháu ở Phật đường nhà cháu là điều đương nhiên, ta vào đây là tu hú đẻ nhờ, Phật đường sẽ không phù hộ ta, bây giờ trời tối, ta không đấu lại nổi cái thứ đó, ta buộc phải đi.”
Ông Ba lại dặn dò thêm lần nữa, “Nhớ kỹ, tuyệt đối không được ra ngoài.”
Tôi trịnh trọng gật đầu, ông Ba mới thở phào một hơi rồi rời đi.
Bình luận
Bình luận Facebook