18.
Trong ngày kỷ niệm của trường, vở Đêm thứ mười hai là tiết mục áp chót. Tôi đã thả lỏng bớt căng thẳng và hoàn thành phần dẫn chuyện của mình, thậm chí cảm thấy đêm nay mình đã vượt qua kỳ vọng.
Sau khi màn diễn kết thúc, một đàn anh trong trường đến hỏi tôi có muốn tham gia lồng tiếng cho bộ phim hoạt hình mà anh ấy đang sản xuất không.
Tôi vui vẻ đồng ý và trao đổi thông tin liên lạc. Còn Lục Cơ, như thường lệ, chỉ quan tâm đến việc tôi cảm thấy vui là được.
Khi tôi đến làm việc, mới phát hiện ra xưởng phim chỉ có bảy người, và tôi phải lồng tiếng cho ba nhân vật khác nhau. Anh ấy còn hỏi liệu tôi có thể hát luôn bài hát cho phim không.
Tôi thật sự ngưỡng m/ộ sự đam mê của anh ấy, và vì tôi cũng rất thích lồng tiếng, nên Lục Cơ dù không đầu tư trực tiếp nhưng đã giúp chúng tôi tìm được tài trợ từ các công ty lớn.
Năm đó, vào dịp Tết Nguyên Đán, tôi đưa Lục Cơ về nhà ăn cơm tất niên. Bố mẹ tôi nhiệt tình làm một bàn ăn đầy món ngon, còn anh trai tôi thì ngượng ngùng một lúc, nhưng vì danh phận không thay đổi, ai nấy vẫn gọi nhau như cũ.
Tôi gọi Lục Cơ là "anh Lục" hoặc "chú", bố mẹ tôi vẫn gọi anh là "Tiểu Lục", còn anh trai và chị dâu vẫn gọi tôi là "Tiểu Tĩnh" và gọi anh là "chú". Cả nhà sống với nhau rất vui vẻ.
Tôi không ngừng gắp thức ăn cho anh, vì chỉ nhìn thôi tôi cũng biết món nào là do mẹ tôi nấu, nên nhanh chóng tránh chúng ra, gắp cho anh những món mà anh thích.
Khi ăn được nửa bữa, tôi tinh mắt nhận ra mẹ đ/á chân bố một cái. Bố tôi cười khà khà rồi hỏi: "Tiểu Lục này, hai đứa có kế hoạch gì chưa?"
Rõ ràng là hỏi xem khi nào chúng tôi định kết hôn.
Tôi chỉ biết cười trừ, còn Lục Cơ đặt đũa xuống, nghiêm túc trả lời: "Tiểu Tĩnh hiện đang bận việc ở xưởng phim, chắc phải hai năm nữa mới cưới. Nhưng chúng con có thể lo chuyện đính hôn trước."
Mẹ tôi lập tức vui mừng, không hỏi gì thêm nữa.
Tối đó, tôi không ở lại nhà mà về cùng Lục Cơ, vì anh trai và chị dâu đã ở đó. Tôi đã có bằng lái xe, nhưng vì anh Lục vừa uống rư/ợu nên không thể lái, thế là tôi lái xe đưa anh về.
"Em có muốn m/ua thêm một chiếc xe nữa không?" Anh hỏi.
"Thôi." Tôi lười lái xe, đã thử vài lần đón anh nhưng nhận ra kẹt xe trong thành phố quá kinh khủng. Tôi thà đi tàu điện ngầm hoặc xe máy điện cho tiện hơn.
Bình luận
Bình luận Facebook