Sau khi về nhà, tôi chợt nhận ra hai điều:
1. Tôi muốn trở thành nhiếp ảnh gia.
2. Tôi đã thích An Chi.
Tôi thích vẻ xảo quyệt của cô ấy, thích dáng vẻ điềm tĩnh, thậm chí cả vẻ mặt hung dữ khi cô ấy "giương nanh múa vuốt". Trước giờ tôi cứ ngỡ cô ấy không biết chuyện bạn trai cũ đã leo lên cành cao. Nhưng giờ nghĩ lại, cô ấy thông minh thế, liệu có thật sự không hay?
Nếu biết rồi, liệu cô ấy còn tin vào thứ gọi là tình yêu nữa không?
......
Sau này tôi phát hiện - không.
Ánh mắt tôi dừng lại trên người An Chi ngày càng nhiều, cô ấy làm lơ như không thấy. Tôi còn nhận ra cô ấy tính tình rất dễ chịu, nói chuyện với ai cũng hợp, lời nói đầy ẩn ý. Nhưng thực ra, cô ấy luôn giữ khoảng cách vừa phải với tất cả.
Tôi bắt đầu theo đuổi cô ấy.
Kín đáo mà cũng rõ ràng.
Chủ động thăm dò, chủ động tỏ thái độ, chủ động giằng co.
Cô ấy thông minh lắm, từ đó về sau không bao giờ đi uống rư/ợu riêng với tôi nữa. Trốn không được, hoặc khi lớp giấy che mỏng manh sắp rá/ch, cô ấy lập tức kéo cả nhóm cùng tham gia. Từ chối một cách hiển nhiên.
Nhưng tôi đâu có ngốc. Khi nhìn về phía tôi, ánh mắt cô ấy bắt đầu lảng tránh. Khi tôi tới gần, dái tai cô ấy đỏ ửng lên không tự chủ. Với người khác, cô ấy đâu có như thế. Rõ ràng cô ấy có cảm tình với tôi mà.
Đồ nhát gan.
Không sao, từ từ rồi tính.
Bình luận
Bình luận Facebook